Đợi đến sau khi người Mục gia trang rời đi, Ôn Liễu Niên tháo khăn che mặt xuống, thuận tiện đem vật dùng để hóa trang bôi trên mặt lau sạch, đám người Triệu Việt cũng từ cách vách lại đây.
Hoa Đường nhịn cười nói, Đại đương gia vừa rồi không thấy được, vẻ mặt huynh đệ Mục gia có thể nói là tương đối đặc sắc.
Tuy nói không thấy được, bất quá cũng không nghe sót một chữ. Lục Truy cười nói, Phỏng chừng sau khi trở về muốn nghẹn một trận, đại nhân quả thực nhanh mồm nhanh miệng, tại hạ cam bái hạ phong(*).
Ám vệ lập tức ở trong lòng tiến hành khiển trách, loại chuyện cam bái hạ phong này, chẳng lẽ không phải là đương nhiên ! Đừng nói đại nhân thật sự là rất thông minh, cho dù hắn rất ngốc, vậy cũng nhất định phải dùng tám ngàn chữ để ca ngợi, bởi vì hắn là người của đại đương gia.
Tục ngữ nói, chị dâu như mẹ !
Vì sao phải cho bọn họ vào núi? Triệu Việt hơi khó hiểu, vừa rồi thời gian eo hẹp, cũng không kịp hỏi kỹ.
Cho người Mục gia trang vào núi, quả thật có hai loại hậu quả. Ôn Liễu Niên nói, Nếu bọn hắn không phải cùng một bọn, thì sẽ đối chọi lẫn nhau, tất nhiên đối quan phủ có lợi.
Loại khả năng này không lớn. Lục Truy lắc đầu.
Vậy thì còn có một loại khả năng khác. Ôn Liễu Niên nói, Người Mục gia trang vẫn rất muốn đối phó đại đương gia, chỉ là lúc trước quan phủ hạ lệnh cấm bất cứ người nào vào núi, huống hồ còn có người Truy Ảnh cung ở đây, cho nên Mục Vạn Lôi cũng không dám làm càn. Mà nay nếu ta đáp ứng để hắn dẫn người vào núi, vậy trên thực tế nơi hắn muốn đến, tất nhiên là Triêu Mộ nhai.
Ý của đại nhân, là muốn đem Mục Vạn Lôi dẫn đến Triêu Mộ nhai? Hoa Đường nói, Đến lúc đó hắn thấy trong núi không có ai, tất nhiên sẽ đi vòng vèo Tây Nam.
Không chỉ như vậy. Ôn Liễu Niên nói, Nếu là người đại gian đại ác, nhân cơ hội này xử hắn cũng không có lỗi.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Quan phủ sẽ không nhúng tay vào. Ôn Liễu Niên nói, nghĩ nghĩ lại bổ sung, Đương nhiên, nếu đại đương gia muốn quan phủ ra tay tương trợ, cũng không phải là không thể. Nếu Mục gia trang thật sự cấu kết với Hổ Đầu bang, vậy cũng là dị đồ tà giáo, bản quan muốn bắt hắn bỏ tù, là chuyện đương nhiên.
Hoa Đường nói, Nhưng bây giờ chúng ta còn chưa có chứng cớ.
Mục Vạn Lôi một khi dẫn người vào núi, Hổ Đầu bang không có khả năng không biết. Nếu hai bên quả thật không hề có liên quan, Hổ Đầu bang quả quyết sẽ không ngồi yên mà không để ý người đến. Ôn Liễu Niên nói, Mục gia trang một phần đông người nếu muốn cưỡi ngựa đến Triêu Mộ nhai, nhất định phải đi ngang qua phạm vi Hổ Đầu bang; còn nếu như không cảm thấy bị uy hiếp, chỉ có thể nói rõ là hai bên đã sớm đạt thành hiệp nghị nào đó, cũng không có gì oan uổng.
Hoa Đường lại nhắc nhở, Phỏng đoán không thể lấy làm chứng cớ, đại nhân hẳn là rõ ràng hơn so với ta.
Ôn Liễu Niên sờ cằm, chậm rãi nói, Chứng cớ này, nếu là muốn tìm, tất nhiên phải bắt một bó to.
Không cần. Triệu Việt lắc đầu, Ân oán cá nhân giữa ta với hắn, ta tự mình ra tay giải quyết.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Ta biết, đây là quy củ giang hồ.
Ám vệ ở một bên cảm khái, còn chưa qua cửa liền biết quy củ như thế, như vậy còn cao đến đâu.
Việc cấp bách bây giờ, là trước khi Mục Vạn Lôi dẫn người vào núi, đem phía trước Triêu Mộ nhai phòng bị cho tốt. Ôn Liễu Niên nói.
Chuyện này ngược lại không khó. Lục Truy nói, Lần này trước khi xuống núi, vốn dĩ là bày không ít cơ quan ám đạo, người ngoài muốn xông vào cũng không dễ dàng như vậy.
Đến thư phòng đi. Ôn Liễu Niên từ trên giường bước xuống, Việc này qua loa không được, nhất định phải có hoàn toàn chuẩn bị.
Triệu Việt: ...
Không phải nói quan phủ không nhúng tay sao?
Đại đương gia yên tâm. Ôn Liễu Niên nói, Chỉ là chuẩn bị mà thôi, chung quy đối phương có vài trăm người.
Triệu Việt còn chưa nói chuyện, Lục Truy liền đã nói, Đa tạ đại nhân.
Nhị đương gia không cần khách khí. Ôn Liễu Niên nói, Chuyện thuộc bổn phận mà thôi.
Triệu Việt thầm nghĩ, cái gì gọi là... chuyện thuộc bổn phận?
Sau khi mọi người đến thư phòng, thương nghị một lần cũng là vài canh giờ, thẳng đến lúc nửa đêm mới tự mình tán đi.
Ôn Liễu Niên ngáp một cái, buồn ngủ mông lung cùng Triệu Việt đồng thời trở về phòng ngủ.
Hạ nhân đưa nước ấm tới xong, Triệu Việt giống như thường ngày giúp hắn lau mặt, lại đem muối sạch để súc miệng đưa qua.
Đa tạ. Ôn Liễu Niên nói.
Triệu Việt nói, Là ta nên đa tạ ngươi.
Ôn Liễu Niên nói, Vậy tạ lễ đâu?
Triệu Việt: ...
Vẫn là lần đầu tiên có người kêu mình đưa tạ lễ.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt đành phải nói, Ngươi muốn cái gì?
Ôn Liễu Niên nói, Ta cái gì cũng muốn.
Triệu đại đương gia một lần nữa tiếp tục trầm mặc, người bình thường chẳng lẽ nên nói là đưa cái gì cũng được?
Cái gì cũng muốn...
Ôn Liễu Niên cứng nhắc cởi y phục bên bả vai.
Triệu Việt giúp hắn đem vạt áo cởi bỏ, Được.
Sao cơ? Ôn Liễu Niên khó hiểu.
Sau khi việc này kết thúc, ta đưa tạ lễ cho ngươi. Triệu Việt nói, Đến lúc đó ngươi sẽ biết là cái gì.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.
Nhìn thấy hắn cười, tâm tình Triệu Việt cũng tốt lên, Ngủ đi, đừng thức khuya.
Ôn Liễu Niên nhích người vào bên trong, chừa ra một chỗ trống.
Triệu Việt biểu tình cứng đờ, đây là muốn kêu mình cùng nhau... Lên giường?
Ôn Liễu Niên vô tội nói, Buổi tối lạnh.
Triệu Việt muốn nói, kỳ thật bản thân cũng không sợ lạnh.
Nhưng hiển nhiên cuối cùng vẫn là không nói ra khỏi miệng.
Sau khi dùng nước ấm còn lại rửa mặt, Triệu Việt cởi ngoại bào, tựa vào bên cạnh hắn.
Ôn Liễu Niên nói, Có một vết sẹo.
Ngươi là nói nơi này? Triệu Việt cúi đầu đưa mắt nhìn trước ngực, cổ áo hơi mở rộng, vết sẹo đỏ sậm rất là chói mắt, Năm đó ở Tây Nam, bị Mục Vạn Hùng đả thương.
Ôn Liễu Niên nói, Ta có thể nhìn thử không?
... Vết sẹo có gì đâu mà nhìn? Triệu Việt gật đầu, Tất nhiên.
Ôn Liễu Niên cởi bỏ vạt áo hắn.
Y phục Triệu Việt mở rộng, có chút cứng ngắc.
Bởi vì khoảng cách hai người rất gần.
Cũng bởi vì Ôn đại nhân không chỉ muốn nhìn, còn đang dùng ngón tay sờ sờ.
Tay người đọc sách, tất nhiên là muốn trắng bao nhiêu thì trắng bấy nhiêu, nhẹ nhàng mềm mại lướt qua lồng ngực, mang đến từng trận tê dại. Chỗ vết sẹo trên da thịt vốn dĩ mẫn cảm hơn so với những chỗ khác, huống chi còn là đang dưới bầu không khí ái muội như thế, vì thế thân thể Triệu đại đương gia, không thể ức chế được liền nổi lên một chút phản ứng.
Ôn Liễu Niên rụt tay về, bình tĩnh dời ánh mắt, giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy.
Triệu Việt vội vàng kéo áo lại, may mà lý y rất dài, cũng có thể che lấp một chút, không đến mức quá xấu hổ.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Một lát sau, Ôn Liễu Niên nói, Đêm nay sao cũng không tệ lắm.
Triệu Việt nói, Đúng vậy.
Ôn Liễu Niên lại nói, Canh nấu cũng rất ngon.
Triệu Việt nói, Ừm.
Ôn Liễu Niên nói, Vậy ta đi ngủ đây.
Triệu Việt nói, Được.
Ôn Liễu Niên bọc chính mình tiến vào trong chăn, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Triệu Việt cơ hồ là chạy trối chết.
Ám vệ vừa mới ở bên ngoài nướng một con gà, mang về tính toán làm bữa khuya, liền thấy Triệu đại đương gia y phục không chỉnh tề, mê muội vọt vào phòng ngủ của hắn, vì thế lập tức giật mình mở to mắt.
Đây lại là làm sao a...
Triệu Việt uống hết một bình trà lạnh, mới đem lửa trong lòng áp chế đi, cũng lười cởi y phục, cứ như vậy mà nằm trên giường, phát điên gãi gãi tóc mình.
Lúc trước khi luyện công ở Ân nhai, sư huynh đệ cũng chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mối tình đầu khó tránh khỏi xao động, bởi vậy thường xuyên sẽ trò chuyện mỹ nhân nổi tiếng trên giang hồ, tuổi lớn hơn một chút, thì sẽ vụng trộm xuống núi vào trong thành tìm việc vui, bất quá bản thân vẫn là không hề có hứng thú đối với chuyện này, sau khi lớn lên gia môn đột biến, thì càng không nghĩ tới chuyện tình yêu. Vốn dĩ nghĩ là tính mình trời sinh đã như thế, dĩ nhiên còn đang làm tốt chuẩn bị sống lẻ loi cô độc suốt quãng đời còn lại, nhưng không ngờ đến bây giờ thế nhưng sẽ mất hồn mất vía như thế.
Cũng mới biết rõ, thì ra không phải là đối với chuyện tình yêu không có hứng thú, mà là vì chưa gặp được người làm cho mình cảm thấy hứng thú.
Ám vệ đá tung cửa phòng ngủ.
Triệu Việt: ...
Ám vệ đồng tình nói, Muốn uống rượu không? Tuy rằng không biết chuyện gì, nhưng vẫn nghe hắn trằn trọc trăn trở, cũng rất nháo tâm.
Dù sao cũng không ngủ được, Triệu Việt đơn giản khoác áo xuống giường, cùng người còn lại cùng nhau uống rượu.
Ám vệ đưa cho hắn một cái chân gà, nhiệt tình nói, Đại đương gia có cần kinh nghiệm không?
Triệu Việt: ...
Không cần.
Ở phương diện này chúng ta rất thông thạo. Ám vệ nói, Lúc trước cung chủ là nghe đề nghị của chúng ta, mới thuận lợi ôm được công tử về ! Tuy rằng hơi khuếch đại một chút, thế nhưng hoàn toàn không có liên quan, bởi vì nguyên tắc Truy Ảnh cung vẫn luôn tùy ý bất kham như thế !
Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng, trong chốn giang hồ được mệnh danh là thần tiên quyến lữ a...
Triệu Việt tâm hơi động, tựa hồ vừa nghe cũng không tệ.
Thấy hắn không cự tuyệt, ám vệ hưng trí bừng bừng xoa xoa tay, vậy chúng ta liền nói a !
Triệu Việt ngửa đầu uống chén rượu tiếp theo, Có thể nói một vài chuyện lúc trước ở thành Vân Lam được không?
Tất nhiên tất nhiên ! Ám vệ nhanh chóng gật đầu, sau đó nói, Khi đại nhân vừa được điều nhiệm tới thành Vân Lam, bất quá vừa tròn mười sáu tuổi, lúc ấy cung chủ còn chưa để ở trong lòng. Thẳng đến sau này đại nhân liên tiếp phá vài vụ án năm xưa, khiến không ít người bị oan năm đó ra tù, tin tức truyền đến Truy Ảnh cung, mới từ từ có giao tình.
Làm quan ở thành Vân Lam được năm năm, mọi người đều rất thích đại nhân. Ám vệ tiếp theo tiếp lời, Biết được tin tức hắn bị điều đến Thương Nhĩ châu, không ít dân chúng thức dậy từ sớm đưa tiễn, khóc nói luyến tiếc.
Thật sự là như thế, cảnh tượng lúc ấy quả thực cảm động, hiện tại nghĩ đến cũng rất muốn rơi lệ !
Triệu Việt nói, Có thể nghĩ đến.
Một vị quan thanh liêm như thế, không chỉ là thành Vân Lam, cũng không chỉ là thành Thương Mang, mà là đi đến đâu dân chúng cũng sẽ thích.
Đại nhân cái gì cũng tốt, chỉ là ăn hơi nhiều chút thôi. Ám vệ quan tâm nói, Của cải Đại đương gia nuôi đủ không?
Triệu Việt cứng đờ, nói, Miễn cưỡng có thể.
Miễn cưỡng có thể là được rồi. Ám vệ rất là rộng rãi, dù sao đại nhân cũng dễ nuôi, lúc trước ở thành Vân Lam, thường xuyên ăn một thau Mì Dương Xuân cũng có thể ăn rất ngon miệng, đương nhiên nếu có thể bỏ thêm thịt bò thì càng tốt.
Triệu Việt thầm nghĩ, nếu thật sự có thể cùng một chỗ, tất nhiên hắn muốn ăn cái gì, thì mình sẽ mua cái nấy
Ám vệ tiếp tục siêng năng, nói đến hơn nửa đêm.
Triệu Việt cũng nghe đến hơn nửa đêm.
Càng nghe thì càng thích, càng thích thì càng không buông được.
Ám vệ một bên cắn phao câu gà một bên cảm khái, vẻ mặt này của đại đương gia...Quả thực y chang Tiểu Ngũ thầm mến Tả hộ pháp năm đó.
Nói đi về phía Đông thì sẽ không dám đi về phía Tây.