Bởi vì bình thường khẩu vị của Ôn Liễu Niên vẫn luôn rất tốt, dù có sinh bệnh cũng có thể ăn một bát cơm, cho nên đêm nay khi mọi người nghe nói 'Đại nhân không có khẩu vị', đều tỏ vẻ rất là rung động, lập tức cảm khái đây chính là lực lượng tình yêu a, quả thực khó lường ! Vừa nghĩ đến đại đương gia muốn vào núi, liền trà không nhớ cơm không thương, đối kính gầy yếu thập phần cảm động, rất đáng giá được viết vào trong tiểu thoại bản trân quý a.
Trong mắt mọi người thoát cương chạy như điên, Triệu Việt lãnh tĩnh lấy qua hộp đồ ăn, gắp một ít điểm tâm cùng thức ăn, xoay người trở về tiểu viện.
Tập thể ám vệ chậc chậc, còn chưa thành thân liền ân ái như thế, tương lai thì phải thế nào.
Ôn Liễu Niên đang ở bên cạnh bàn xuất thần, sau khi nhìn thấy hắn vào phòng có chút ngoài ý muốn, Sao còn chưa đi ăn cơm?
Trở về rồi ăn. Triệu Việt đem hộp đồ ăn đặt lên bàn.
Ôn Liễu Niên: ...
Không đói bụng.
Trước khi bị cự tuyệt, Triệu Việt nói, Không có khẩu vị cũng phải ăn !
Ôn Liễu Niên đành phải gật đầu.
Bởi vì Triệu đại đương gia nhìn qua rất hung.
Triệu Việt đưa cho hắn một chén cơm, lại gắp một con cá đặt lên trên.
Ôn Liễu Niên vẻ mặt đau khổ chọc bát, Lớn quá.
Triệu Việt nói, Ăn hết.
Ôn Liễu Niên: ...
Ăn no.
Thấy hắn nửa ngày còn đang không yên lòng gắp xương cá, Triệu Việt nói, Nếu là không muốn ăn --
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói tiếp, Vậy thì có thể không ăn?
Triệu Việt lắc đầu, Ta lại đi lấy món khác cho ngươi.
Ôn Liễu Niên nản lòng nói, Vậy thì thôi đi.
Trong phòng một lần nữa an tĩnh lại, một lát sau, Triệu Việt nói, Vì sao không muốn ăn cơm?
Ôn Liễu Niên nói, Bởi vì không có khẩu vị.
Triệu Việt lại hỏi, Vì sao lại không có khẩu vị?
Ôn Liễu Niên dừng một chút, nghiêm túc nhìn hắn nói, Bởi vì lo lắng cho ngươi.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên tiếp tục cúi đầu bát lộng cơm.
Triệu Việt nói, Chuyến này cho dù không thể bắt được hai huynh đệ Mục Vạn Lôi, ta tất nhiên cũng sẽ không để cho mình bị thương, cho nên không cần lo lắng.
Thế nhưng trong tiểu thoại bản đều nói người giang hồ báo thù, tám phần đều là ngươi chết ta sống. Ôn Liễu Niên buông đũa.
Triệu Việt lắc đầu, Trong tiểu thoại bản sao có thể là thật, không phải ngươi cũng viết qua rất nhiều sao, chẳng lẽ ta thật sự có năng lực gọi mưa trừ ma?
Ôn Liễu Niên: ...
Vậy cũng không giống nhau.
Triệu Việt đút hắn uống một muỗng canh, sau đó đem thìa đưa qua.
Ôn Liễu Niên lại nói, Cho dù câu chuyện trong tiểu thoại bản không tính, nhưng năm đó lúc Tần cung chủ tiêu diệt Ma Giáo, cũng là cửu tử nhất sinh, đây cũng không phải là nói bừa đi?
Triệu Việt nói, Ta không phải là Tần cung chủ, Mục Vạn Lôi cũng không phải là Phượng Cửu Dạ.
Thế nhưng tính chất không sai biệt lắm a...
Ôn Liễu Niên tiếp tục không yên lòng ăn cơm.
Triệu Việt nhìn thấy đau đầu, đơn giản bưng bát qua, Há miệng.
Ôn Liễu Niên rất nghe lời.
Sau khi đút xong một chén cơm, Triệu Việt lại theo dõi hắn uống hết một chén canh, mới hài lòng nói, Được rồi, đi làm công sự đi.
Không đi. Ôn Liễu Niên lắc đầu.
Triệu Việt cũng hơi giật mình, Vì sao? Hôm nay trong phủ nha không có chuyện gì sao?
Tất nhiên có. Ôn Liễu Niên nằm sấp ở trên bàn ngáp một cái, Ăn quá no, trộm lười một ngày cũng không sao.
Triệu Việt buồn cười, Ngược lại là hiếm khi thấy ngươi như vậy.
Lục Truy chạy tới cửa, sau khi nghe thấy đành phải vòng đường cũ chạy trở về.
Lúc nãy rõ ràng là nói muốn thương nghị chuyện vào núi, trận này liền biến thành không có.
May là mình tới vừa đúng lúc.
Ôn Liễu Niên nói, Vậy chơi cờ không?
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên nói, Cờ gì cũng được.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên nói, Ta có thể dạy đại đương gia.
Triệu Việt rốt cuộc gật đầu, Được.
Một bàn cờ gỗ mộc mạc, là Mộc Thanh Sơn từ trong phòng cũ lôi ra được, quân cờ cũng có chút không trọn vẹn, bất quá Ôn Liễu Niên ngược lại là rất có hưng trí, Đánh cờ vây, thế nào?
Triệu Việt nói, Được.
Ôn Liễu Niên cầm lấy quân đen, đại khái nói vài quy tắc cho hắn.
Triệu Việt: ...
Là sách trời sao.
Ôn Liễu Niên nhấc tay đánh một nước cờ.
Triệu Việt lung tung theo một bước.
Ôn Liễu Niên một tay chống quai hàm, ngón tay trắng nõn cầm lấy quân cờ màu đen, dưới ánh nến rất là dễ nhìn.
Một lát sau, nhìn bàn cờ loạn thành một đống, Ôn Liễu Niên nói, Chúng ta đánh lại đi.
Triệu Việt bỏ lại quân cờ, Ta gọi Lục Truy đến.
Ôn Liễu Niên giật mình, Gọi nhị đương gia làm gì?
Triệu Việt nói, Hắn là cao thủ cờ vây.
Ôn Liễu Niên nói, Nhưng ý của ta cũng không phải là muốn chơi cờ.
Triệu Việt dừng bước, tim đập hơi gia tốc.
Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, Chỉ là... muốn đốt thời gian một chút.
Triệu Việt nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên vẻ mặt vô tội.
Triệu Việt nói, Nếu là sợ nhàm chán, vậy thì ta dạy ngươi luyện võ?
Luyện võ? Ôn Liễu Niên mở to hai mắt, Bây giờ sao?
Triệu Việt gật đầu, Dạy ngươi hai chiêu phòng thân.
Ôn Liễu Niên nói, Thế nhưng ta một chút công phu trụ cột cũng không có.
Triệu Việt nói, Ta biết.
Ôn Liễu Niên nói, Tay chân cũng không biết phối hợp thế nào.
Triệu Việt nhịn cười, Có thể nhìn ra được, không cần sợ, không được thì chúng ta không luyện nữa.
Cũng được. Ôn Liễu Niên gật đầu.
Hai người một đường vào trong viện, Triệu Việt nói, Biết đứng tấn không?
Biết ! Ôn đại nhân nhanh chóng làm ra tư thế.
Triệu Việt trầm mặc một chút, nói, Đứng tấn chứ không phải cấy lúa.
Triệu Việt đành phải nói, Vậy thì không đứng tấn nữa, dạy ngươi hai chiêu ở trên đường gặp phải thổ phỉ thì ứng phó.
Vậy thì được. Ôn Liễu Niên gật đầu.
Triệu Việt đi đến phía sau hắn, dùng cánh tay siết chặt cổ hắn, tay còn lại vòng qua thắt lưng hắn.
Ôn đại nhân phối hợp nói, Cứu mạng, ăn cướp !
Hoa Đường bưng một chén thuốc tiến vào, cùng Tiểu Ngũ song song bị chấn kinh ở cửa.
Đây là đang làm gì vậy?
Triệu Việt nhanh chóng buông người ra.
Khụ khụ. Ôn Liễu Niên xoa xoa cổ.
Đại nhân nhớ rõ phải uống thuốc. Hoa Đường bình tĩnh cầm chén thuốc đặt lên bàn, Cho dù miệng vết thương đã khỏi hẳn, nhưng cũng cần phải tiếp tục dưỡng một thời gian. Có một số việc cũng không nên gấp gáp quá.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Đa tạ Tả hộ pháp.
Hoa Đường nói, Vậy chúng ta đi trước. Vừa rồi cái gì cũng không nhìn thấy.
Ôn Liễu Niên nói, Không bằng ngồi một lúc --
Còn chưa có nói xong, Hoa Đường đã biến mất trong viện, lúc gần đi không quên thuận tay kéo theo Tiểu Ngũ.
Ôn Liễu Niên cảm khái, Tả hộ pháp đi đường tốc độ quả thực rất nhanh.
Triệu Việt: ...
Một lát sau, Lục Truy cùng ám vệ đều biết, 'Triệu đại đương gia ở trong viện cùng Ôn đại nhân đang chơi trò thổ phỉ cướp bóc, mọi người đừng nên quấy rầy thì tốt hơn.'
Lục nhị đương gia đỡ trán.
Vì sao nghe qua lại dọa người như thế.
Rốt cục còn nhớ bản thân có chính sự phải làm hay không.