Sắc trời rất nhanh liền tối lại, ba người dựa theo tuyến đường ban ngày, một lần nữa thuận lợi lẻn vào bên trong Hổ Đầu bang, bên trong sơn trại phòng thủ so với lúc trước càng nghiêm mật hơn, không khí cũng càng tiêu sát hơn.
Cuồng phong nghênh diện thổi đến, mang theo vô số giấy tiền vàng bạc trắng toát, ám vệ bày ra vẻ mặt xui xẻo nói, Chẳng lẽ bang chủ bọn họ cũng nổ tung cùng với lò luyện đan kia rồi sao ? Nếu là như thế thì quả thật rất tốt !
Trại lớn như vậy, cũng không biết chủ thính ở nơi nào. Lục Truy nói, Đi đến chỗ ở hôm qua của Trương Sinh Thụy xem thử đi.
Triệu Việt gật đầu, ba người vừa muốn động thân đi trước, liền thấy phía trước một đội đệ tử vội vã chạy qua, xem ra là đuổi muốn chạy tới nơi nào đó, vì thế cũng liền đi theo.
Lướt qua một tòa sơn trại, lại xuyên tiến đến một rừng cây khô, nháy mắt liền đến một bãi tha ma, trên đất đều là xương người trộn cùng bùn đất, còn có các loại độc trùng chậm rãi bò sát, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
Ám vệ giật giật khóe miệng, cư nhiên là nơi quỷ dị như vậy, chẳng lẽ chết thật ?
Không thể đi theo. Triệu Việt nói, Trong rừng cây phía trước có không ít quạ đen, khi đến sẽ gây ra tiếng động.
Ba người mai phục ở trên cành cây đại thụ, ngưng thần tĩnh khí nhìn về phía trước, chỉ thấy đội đệ tử kia lại chạy vài bước đến chỗ sâu, rồi sau đó liền liên tiếp biến mất ở phía sau đống đất, cùng với sương mù trắng xóa trong rừng, khiến trong lòng người ta cảm thấy sợ hãi.
Có ám đạo. Triệu Việt nói, Nhìn tư thế này, bang chủ tám phần là ở phía dưới.
Ở trong ngôi mộ sao? Ám vệ chà xát cánh tay, Chậc chậc, cũng không biết là người hay là quỷ.
Hiện tại phải làm thế nào? Lục Truy nói, Nếu trời sáng, chúng ta rất dễ sẽ bị phát hiện. Chung quy còn chưa tới mùa hè thời điểm cây cối tối xum xuê, chỉ dựa vào vài cành cây, muốn che dấu ba đại nam nhân cơ hồ không có khả năng.
Triệu Việt tùy tay nhặt vài con ốc sên ở trên cây lên, ném vào trong rừng cây tối tăm phía trước.
Bầy quạ bị kinh sợ, lập tức kêu 'quác quác' bay lên trời, đệ tử canh giữ bốn phía nhanh chóng chạy qua xem xét đến tột cùng, thấy tựa hồ không có gì khác thường, thì lại tản ra bốn phía, một lát sau, bầy quạ cũng dần dần đáp xuống lại, một lần nữa đứng ở trên thân cây ngủ gật.
Sau khi đợi cho bốn phía an tĩnh, Triệu Việt lại làm động tác cũ, ném vài con ốc sên qua.
Bầy quạ lại loạn thành một đống, kích động vỗ cánh kêu quác quác, đệ tử chung quanh lại chạy tới rừng cây, nhưng mọi chuyện vẫn giống như bình thường.
Qua ba lần, thủ vệ cũng bắt đầu chột dạ, không rõ đến tột cùng là phát sinh chuyện gì. Vì thế sau khi thương nghị thì phái một người lui xuống bẩm báo, ba người Triệu Việt ngừng hô hấp, lại ẩn nấp vào trong bóng đêm.
Một lát sau, một khối đất hình tròn chậm rãi nứt ra, dưới ngọn đuốc chói lọi, đầu tiên là bốc lên một cỗ sương mù màu vàng, rồi sau đó một hắc bào nam tử chậm rãi ló đầu.
Ám vệ vẻ mặt ghét bỏ, đây là có bao nhiêu mong muốn phần mộ tổ tiên mình có thể bốc hơi.
Tham kiến bang chủ ! Đệ tử chung quanh nháy mắt quỳ xuống thành một mảnh.
Xuyên qua vài cành cây, Triệu Việt cẩn thận đánh giá hắc y nam tử kia một phen, chỉ thấy hắn khoác một bộ áo choàng cực lớn, trên mặt đeo một cái mặt nạ màu bạc, đem cả khuôn mặt đều che đến nghiêm kín, tư thế đi đường có chút cứng ngắc, xác thực là càng giống quỷ hơn.
Hắc y nam tử đi đến phía dưới rừng cây, miệng không biết niệm vài câu gì, một con quạ cực lớn liền đáp xuống đầu vai hắn, xả cổ họng kêu quác quác, ở trong đêm tối vưu hiển thê lương.
Ám vệ trợn tròn mắt, chẳng lẽ còn có thể nghe hiểu tiếng chim?!
Triệu Việt cũng siết chặt tay phải, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm động tĩnh bên dưới.
Sau khi quạ đen kêu xong, hắc y nam tử lại nhìn thoáng qua trên ngọn cây, xoay người trở về bên trong mộ huyệt, đám người Trương Sinh Thụy cũng theo vào, gò đất chậm rãi khép lại, hết thảy lại khôi phục như bình thường.
Sắc trời đã bắt đầu dần dần hửng sáng, đám người Triệu Việt rút khỏi sơn trại, một đường trở về thành Thương Mang. Ôn Liễu Niên vốn dĩ đang ở phủ nha dùng điểm tâm, sau khi nghe được tin tức liền bỏ lại chén chạy tới Thượng phủ, nhìn thấy ba người đều bình yên vô sự, mới xem như là nhẹ nhàng thở ra.
Cương thi? Hoa Đường nghe vậy nhíu mày.
Đúng vậy. Ám vệ gật đầu, Đi đường rất cứng ngắc, đeo mặt nạ nhìn không rõ mặt, thân hình cao ít nhất cũng chỉ có một nửa cung chủ, hơn nữa khoác áo choàng, quả thực giống y chang như cương thi lệ quỷ trên sân khấu kịch.
Khoảng cách khá xa, nhìn không được quá nhiều chi tiết, phân biệt không được công phu trụ cột đến tột cùng như thế nào. Triệu Việt nói, Bất quá giả thần giả quỷ ngược lại là rất giống, lúc nói chuyện với quạ, ngay cả ta suýt chút nữa cũng bị lừa.
Trên giang hồ chưa từng xuất hiện qua người nào như vậy. Triệu Ngũ nói, Mà không nói đến chuyện khác, người cao như vậy thì vẫn là chưa nghe qua bao giờ.
Nhìn môn quy Hổ Đầu bang, nói ít cũng có hai ba trăm người, cái này còn chưa tính phía sau núi. Triệu Việt nói, Có thể đem nhiều người đều thu về dùng như vậy, hẳn cũng không phải là người bình thường.
Càng nói càng mơ hồ. Hoa Đường lắc đầu, Trong võ lâm thích giả thần giả quỷ như thế, phần lớn đều là tên lừa đảo, cao thủ chân chính ngược lại là khiêm tốn lánh đời, càng không nghe ai nói khi đi ra ngoài còn phải tự mang theo một luồng khói.
Phốc. Ôn Liễu Niên rất không phúc hậu cười ra tiếng.
Bước tiếp theo phải làm thế nào? Thượng Vân Trạch hỏi.
Bên trong sơn cốc đều là độc trùng cùng chướng khí, vẫn là không cần hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn. Triệu Việt nói, Bằng không nếu là chọc giận đối phương, khiến đối phương chạy vào trong thành hạ độc hạ cổ, chịu thiệt vẫn là dân chúng.
Không sai. Ôn Liễu Niên gật đầu, Việc này không cần nóng vội, chuyện an nguy liên quan đến dân chúng an nguy, vẫn là phải suy nghĩ cho ổn thỏa.
Bất quá lại nói, Hổ Đầu bang cùng Mục gia trang này ngược lại là rất giống. Hoa Đường nói, Giống nhau đều là độc trùng khắp nơi, chưởng môn nhân cũng không phải dạng tốt gì.
Vừa dứt lời, nha dịch liền đến tìm, nói là hai vị trang chủ Mục gia trang đang ở đại sảnh phủ nha, thỉnh đại nhân cùng tiến đến nghị sự.
Được, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Thượng Vân Trạch buông tay, Tám chín phần là thúc giục đại nhân mau diệt trừ thổ phỉ.
Ta đi xem. Ôn Liễu Niên chỉnh lại áo, cùng Mộc Thanh Sơn hai người cùng trở về phủ nha, Hoa Đường cùng Triệu ngũ cũng một đường đi theo qua.
Ôn đại nhân, Mộc sư gia. Mục Vạn Lôi đứng lên.
Hai vị trang chủ. Ôn Liễu Niên vẻ mặt tươi cười nhiệt tình khách sáo, Hôm nay sao lại rảnh rỗi như thế.
Mục Vạn Hùng lạnh lùng nói, Chúng ta ngày ngày đều rất rảnh. Cả ngày đóng quân ở ngoài thành không có việc gì, ngoại trừ ăn cơm chính là ngủ, chỉ kém lấy mạt chược đến xát. Vừa nghĩ đến Triệu Việt ở trong núi Thương Mang, quan phủ lại chậm chạp không chịu hạ lệnh xuất binh, tâm tình tất nhiên sẽ không tốt, nói chuyện cũng liền giống như ăn thuốc nổ.
Bất quá Ôn Liễu Niên hiển nhiên không quan tâm đến suy nghĩ của hắn, nói cách khác, ta lại không mời, chính là ngươi nhất định muốn đến, mà nếu đến đây, thì tất nhiên nhất định phải nghe ta, bằng không là không hợp lý.
Cho dù Mục gia trang không đem thành Thương Mang đặt vào mắt, tóm lại còn phải kiêng kị Truy Ảnh cung ở phía sau hắn, vì thế Mục Vạn Lôi nhẫn nại hạ tính tình nói, Nay thổ phỉ trong núi Thương Mang đã quét sạch hơn một nửa, còn dư Triêu Mộ nhai chậm chạp không chịu lộ đầu, đại nhân có tính toán gì không?
Không chỉ là Triêu Mộ nhai. Ôn Liễu Niên sửa đúng, Còn có Hổ Đầu Cương.
Mục Vạn Lôi nói, Vậy đại nhân tính toán đối phó cái nào trước?
Ôn Liễu Niên nói, Tất nhiên là Hổ Đầu Cương.
Mục Vạn Hùng vừa nghe liền nóng nảy, Vì sao không thể 'Tất nhiên' là Triêu Mộ nhai?
Ta biết nhị vị đương gia nóng lòng báo thù, bất quá chuyện diệt trừ thổ phỉ tất yếu phải lấy đại cục làm trọng, không được qua loa. Ôn Liễu Niên nói, Triêu Mộ nhai ở phía trên ngọn núi cao và hiểm trở, bốn phía cơ quan tầng tầng, hơi vô ý thì sẽ chịu thiệt, tất nhiên phải thận trọng. Tương đối mà nói Hổ Đầu bang càng dễ đối phó rất nhiều, đi trước sau đó bắt lại, không chỉ có thể tránh miễn cho hai bên cấu kết, còn có thể khích lệ tinh thần.
Mục Vạn Hùng bị hắn nói đến choáng đầu, cũng lười tiếp tục dây dưa điểm này, Vậy bước tiếp theo đến tột cùng có kế hoạch gì?
Ôn Liễu Niên nói, Không bằng hai vị trang chủ mật thám một chuyến đến Hổ Đầu bang?
Mục Vạn Hùng trợn tròn mắt, chỉ là không đợi hắn lên tiếng kháng nghị, Mục Vạn Lôi cũng đã đáp ứng, Được.
Mục Vạn Hùng kinh ngạc nhìn thoáng qua đại ca mình.
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Mục Vạn Lôi nói, Chỉ là hai huynh đệ chúng ta đối với địa thế núi Thương Mang không quen thuộc lắm, có thể thỉnh Triệu thiếu hiệp cùng Tả hộ pháp cùng đi hay không?
Tất nhiên phụng bồi. Hoa Đường nhếch cao khóe miệng, rất sảng khoái đáp ứng.
Triệu Việt cùng Lục Truy đã mật thám qua một lần, ngoại trừ có chút không khí quỷ dị, bên trong tựa hồ cũng không có cao thủ chân chính -- Chung quy ngay cả ám vệ cũng không phát hiện được, thì càng không có lý do gì sẽ phát hiện Hoa Đường cùng Triệu Ngũ, cho nên Ôn Liễu Niên cũng không có mở miệng ngăn cản. Đợi sau khi Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng cáo từ, mấy người lại vào bên trong Thượng phủ, đem chuyện vừa rồi đại khái nói một lần.
Mục Vạn Lôi đại khái cũng là thật sự sốt ruột. Triệu Việt nói, Bằng không dựa theo tính cách của hắn, nghe được mật thám hẳn là phải tìm đủ mọi cách từ chối mới đúng, quả quyết không có khả năng một câu đáp ứng.
Đêm nay nhị vị vất vả rồi. Ôn Liễu Niên nói.
Đại nhân không cần khách khí. Hoa Đường nói, Nếu đã đáp ứng ở lại hỗ trợ, tất nhiên phải giúp đến cùng.
Nói không chừng Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng thật sự đúng là có thể nhìn ra chút manh mối. Thượng Vân Trạch nói, Giống như lời Tả hộ pháp nói lúc trước, hai bên đều là dùng thủ đoạn lấy cổ độc để khống chế địch, khác nhau lớn nhất chính là; một là trong ngôi mộ ở thâm sơn, một là ở trên mặt đất.
Nói cũng đúng a... Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, càng thêm xác định một chuyện -- Hai huynh đệ Mục gia trang, quả nhiên không phải là người tốt !
Đám người Triệu Việt thức suốt hai ngày, tất nhiên đều là cực kì mệt mỏi, sau khi nghị sự xong thì trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ là vừa mới tắm rửa xong, lại có người bắt đầu gõ cửa, Đại đương gia.
Triệu Việt mở cửa phòng ra.
Ôn Liễu Niên bưng một chén chè hạt sen ngân nhĩ, đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn hắn.