Triệu Việt mặt than tiếp nhận bát từ trong tay hắn, Đa tạ.
Là Tả hộ pháp nấu, bên trong bỏ thêm thảo dược. Ôn Liễu Niên nói, Tuy nói đại đương gia nội lực cao cường, bất quá không ai biết chướng khí trong cốc đến tột cùng có những gì, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Triệu Việt ngửa đầu một hơi uống cạn sạch.
Ôn Liễu Niên lướt qua bên cạnh hắn vào trong phòng.
Triệu Việt cầm bát trầm mặc.
Ta không có mời ngươi tiến vào.
Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, tự rót cho mình một chén trà.
Triệu Việt đành phải hỏi, Tìm ta có việc?
Về đồ đằng trong Hổ Đầu Cương. Ôn Liễu Niên nói, Có thể mời đại đương gia vẽ ra được không?
Triệu Việt nói, Việc này ngươi nên đi tìm Lục Truy.
Ta đi tìm rồi. Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, Thế nhưng nhị đương gia đã ngủ.
Triệu Việt:...
Nếu ngươi tới muộn một chút, thì ta cũng có thể ngủ.
Ôn Liễu Niên hỏi, Đại đương gia mệt rồi sao?
Triệu Việt nói, Đúng vậy.
Ôn Liễu Niên nói, Nga.
...
Triệu Việt cảm thấy chỉ cần nói chuyện với con mọt sách này quá mười câu, chính mình nhất định sẽ sinh ra xúc động gõ đầu hắn.
Ôn Liễu Niên lưu luyến không rời bước ra ngoài, đến cửa còn bưng bát rỗng quay đầu.
Triệu Việt lao tâm lao lực quá độ, Ta vẽ cho ngươi là được chứ gì.
Ôn Liễu Niên nháy mắt vui vẻ ra mặt, ngồi ở bên cạnh bàn giúp hắn mài mực.
Triệu Việt hung dữ nói, Cũng không biết kiếp trước đến tột cùng ta thiếu ngươi bao nhiêu tiền.
Ôn Liễu Niên đem bút đưa cho hắn, chính mình nằm sấp ở trên bàn nhìn.
Triệu Việt dùng cán bút gõ gõ mũi hắn, lại hồi ức một chút về đồ đằng thấy ở trong Hổ Đầu Cương, liền hạ xuống nét đầu tiên.
Ôn Liễu Niên chồm sát tới nhìn, trên người có mùi hương nhàn nhạt.
Triệu Việt nghĩ thầm, còn rất dễ ngửi.
Một lát sau, Ôn Liễu Niên nói, Vì sao khó coi như thế?
Triệu Việt:...
Ôn Liễu Niên nghi hoặc, Đồ đằng kia thật sự là giống như vậy sao?
Triệu Việt dừng một chút, nói, Cũng không phải giống hoàn toàn.
Ôn Liễu Niên:...
Triệu Việt cắn răng, Đã sớm kêu ngươi đi tìm Lục Truy rồi ! Xiêu xiêu vẹo vẹo, ai có thể vẽ được chính xác như vậy.
Ôn Liễu Niên ho khan hai tiếng.
Triệu Việt bóp chặt mặt hắn, Ngươi dám cười?
Ta không có. Ôn Liễu Niên nghiêm túc lắc đầu.
Triệu Việt nhìn thẳng hắn.
Một lát sau, Ôn Liễu Niên, Phốc.
Triệu Việt hung hăng nhéo lỗ tai hắn.
Ôn Liễu Niên an ủi, Đại đương gia không cần chú ý, ít nhất nhìn qua rất chất phác.
Triệu Việt căm giận bỏ lại hắn đi ngủ một giấc, mọt sách không biết phân biệt !
Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, lau nước mắt vừa cười chảy ra, rồi sau đó liền cầm lấy xấp giấy Tuyên Thành kia, cẩn thận nhìn từng tờ.
Sau một nén hương, Ôn Liễu Niên xoa xoa huyệt thái dương, đứng lên lười biếng duỗi người. Trên giường Triệu Việt đã ngủ, để trần nửa thân trên, chăn cơ hồ muốn rơi xuống đất.
Ôn Liễu Niên thật cẩn thận nhìn thoáng qua, chỉ thấy lúc hắn ngủ, mặt mày ngược lại là so với bình thường nhu hòa hơn rất nhiều, tóc lộn xộn, cũng không biết có phải cùng hắn là một dạng người hay không.
Nhịn không được liền vươn tay sờ soạng một chút.
Có chút săn chắc a...
Ôn đại nhân gãi gãi cằm, tầm mắt tiếp tục nhìn xuống.
Triệu Việt nhắm mắt lại, tâm nói mọt sách này lại muốn làm gì.
Hầu kết hơi lăn lộn, ngực không ít vết thương, giống như là đao thương cùng vết roi, thịt cơ bụng rất rắn chắc, nhìn xuống chút nữa, Ôn Liễu Niên ho khan hai tiếng, nhìn trời.
Triệu Việt dở khóc dở cười, đây là coi đến nghiện hay là sao.
Người luyện võ, dáng người quả thực so với người đọc sách càng đáng xem a ! Ôn đại nhân đưa ra kết luận, sau đó nhặt chăn từ trên mặt đất lên, muốn giúp hắn nhẹ nhàng đắp lại.
Triệu Việt đột nhiên xoay người, vươn tay đem người ôm vào trong lòng, nặng nề đặt ở bên trong giường.
Ôn Liễu Niên phi thường giật mình, theo bản năng liền đẩy ra.
Triệu Việt vốn dĩ là có ý định muốn dọa hắn, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, không chỉ không buông tay, còn ôm người chặt một chút, thậm chí còn cọ cọ hai cái.
Ôn Liễu Niên:...
Triệu đại đương gia thầm nghĩ, mềm !!!
Sau đó ngay sau đó, Ôn Liễu Niên liền bắt đầu cùng sử dụng tay chân đẩy hắn, sử dụng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ. Triệu Việt trong lòng buồn cười, vừa định tiếp tục khi dễ thêm một lúc nữa thì buông tay, đột nhiên lại bị hắn dùng đầu gối thúc vào phần dưới rốn ba tấc một cái.
ĐÓ... GỌI... LÀ...... NGOAN... ĐỘC...A
Triệu Việt trước mắt tối sầm, lông mi gắt gao nhíu lại, ngược lại hít khí lạnh ngồi dậy.
Ôn Liễu Niên vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Ở đâu học được ám chiêu này ! Triệu Việt đè lực rít gào !
Ôn Liễu Niên bên tai có chút hồng, ánh mắt có chút ai lạnh.
Triệu Việt:...
Triệu Việt:...
Triệu Việt:...
Chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi, cũng không cần phải bày ra vẻ mặt tình một đêm sau đó muốn đối phương phụ trách này đi?
Đương nhiên, Ôn đại nhân chỉ là thấy chính mình vừa rồi tựa hồ xác thực có chút ngoan độc, vì thế liền tiên phát chế nhân bắt đầu u oán, cũng hảo chiếm cứ đạo đức cao điểm, để tránh bị đánh nằm sấp.
Triệu Việt rối rắm nói, Uy.
Ôn Liễu Niên một bên tiếp tục u oán, một bên thong thả nhảy xuống giường, chuẩn bị chạy trốn.
Thật sự đúng là bị dọa sợ? Triệu đại đương gia có chút buồn bực, lúc trước khi ở Triêu Mộ nhai, các huynh đệ cũng thường xuyên luyện võ công xong sau đó cùng nhau đến khe nước ở sau núi tắm rửa, kề vai sát cánh linh tinh sớm thành thói quen, còn chưa thấy qua có người sẽ như vậy. Bất quá ngẫm lại, trên núi một đám người thô kệch, cũng không thể so sánh với mọt sách -- Chung quy cho dù tính lại có chút đáng giận, nhưng bản chất cũng vẫn là người đọc sách, nhìn thấy một gốc cây cũng có thể ngâm bảy tám baì thơ, trong lòng tất nhiên là phải nghĩ đến càng nhiều một chút.
Ôn Liễu Niên đã thuận lợi di chuyển tới cửa.
Vì tỏ vẻ Loại sự tình này kỳ thật rất bình thường , Triệu Việt nhất thời đầu đánh đường sắt, Ta cùng với Lục Truy cũng thường xuyên như thế.
Ôn Liễu Niên cước bộ dừng một chút, 'vèo' một tiếng liền chuồn ra cửa.
Triệu Việt dang rộng tứ chi nằm phịch trên giường, cảm thấy rất là đau đầu.
Đại nhân. Ám vệ thành quần kết đội từ trong viện đi qua, mỗi người cầm một quả dại cắn, sau khi nhìn thấy hắn lập tức chào hỏi, sau đó nghi hoặc hỏi, Vì sao y phục của đại nhân lộn xộn như thế?
Ôn Liễu Niên lấy từ trong bố túi ra một quả dại, bình tĩnh trở về phòng ngủ.
Tóc tai loạn xạ mặt lại đỏ, lại nhìn về phía trước, chỉ có một tiểu viện Triệu Việt ở tạm, tập thể ám vệ kinh ngốc, thậm chí ngay cả quả dại cũng quên ăn !
Loại cảm giác chân tướng bị đánh trúng này, quả thực chính là hoa mắt thần mê !
Trễ một chút, Hoa Đường đang ở trong viện sửa sang lại ám khí, chỉ thấy Triệu Ngũ đẩy cửa bước vào, vẻ mặt rất rối rắm.
Hoa Đường hỏi, Ngươi đây là nhặt bạc hay là ném bạc ?
Triệu Ngũ ngồi ở đối diện nàng, Hỏi ngươi một chuyện.
Hoa Đường gật đầu, Nói.
Triệu Ngũ nói, Nói trước, không phải ta muốn dùng.
Hoa Đường đáy mắt khó hiểu, Cái gì không phải ngươi muốn dùng?
Triệu Ngũ nói, Có thuốc gì ... Tráng dương...... hay không?
Hoa Đường giống như bị sét đánh trúng, ngơ ngác nhìn hắn.
Đã nói không phải ta muốn dùng ! Triệu Ngũ quýnh lên, đây là ánh mắt gì !
Có ngược lại là có. Hoa Đường bình tĩnh lại, Ai muốn a?
Triệu Ngũ nói, Đại nhân.
Hoa Đường giật mình, Thì ra đại nhân còn có ẩn tật này.
Triệu Ngũ lại nói, Kỳ thật cũng không phải đại nhân.
Hoa Đường hiếm khi bị làm cho hồ đồ, vươn tay thử độ ấm trên trán của hắn.
Đại nhân là muốn giúp Triệu đại đương gia. Triệu Ngũ bổ sung, Càng bổ càng tốt.
Hoa Đường:...
Cho dù Triệu đại đương gia quả thật có phương diện này... Vấn đề, vì sao giúp hắn hỏi dược cư nhiên lại là đại nhân?
Triệu Ngũ nói, Thuốc.
Hoa Đường mở hộp thuốc, Loại chuyện này gấp không được, bổ quá không tốt.
Triệu Ngũ gật đầu, đem phương thuốc cùng dặn dò một đường chuyển cho Ôn Liễu Niên.
Vì thế lúc dùng cơm chiều, Triệu Việt vừa mới ngồi vào nhà ăn, trước mặt liền bị người đặt một bát canh.
Chung quanh một vòng ám vệ, đều dùng ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn hắn, đây chính là Ôn đại nhân tự tay hầm canh, ở phòng bếp bận rộn nửa ngày, thần thần bí bí cũng không biết bỏ thêm gia vị gì, chúng ta căn bản là không muốn uống.
Triệu Ngũ Hoa Đường đã cùng Mục thị huynh đệ một đường đến núi Thương Mang, tất nhiên cũng sẽ không có người tiến đến giải thích nghi hoặc, cho nên mọi người cũng liền tùy ý suy nghĩ phân phi ở trong đầu, đem chuyện suy nghĩ thành có khả năng hay không có khả năng.
Ôn Liễu Niên cùng Lục Truy cũng vào nhà ăn.
Một cỗ vị thuốc. Lục Truy nhíu mày, Ai bệnh vậy?
Mọi người đồng loạt chỉ vào bát canh trước mặt Triệu Việt.
Ôn Liễu Niên, Khụ.
Đại đương gia không thoải mái? Lục Truy cầm bát canh lên, dùng thìa khuấy canh gà một chút, phía dưới đều là dược liệu, sau khi thấy rõ thì khiếp sợ, Canh này là ai hầm ?
Ôn Liễu Niên, Khụ !
Có vấn đề gì sao? Triệu Việt hỏi.
Lục Truy châm chước dùng từ một chút, nói, Có chút bổ.
Triệu Việt hỏi, Bổ cái gì?
Khụ khụ khụ ! Ôn Liễu Niên vịn khung cửa, thong thả bước ra bên ngoài.
Ngươi quay lại cho ta ! Triệu Việt nghiến răng nghiến lợi.
Ôn Liễu Niên biện giải, Ta là thành tâm muốn xin lỗi.
Đến tột cùng là bổ cái gì? Ám vệ thật sự là hiếu kì.
Lục Truy nói, Thận.
Ôn Liễu Niên đồng thời mở miệng, Phong hàn !
Thế nhưng hiển nhiên không thể có độ tin cậy.
Ám vệ giật mình mở to hai mắt, giữa trưa y phục hỗn độn từ phòng nhủ Triệu đại đương gia đi ra, buổi tối liền thu xếp muốn bổ thận, trung gian đến tột cùng phát sinh chuyện gì, căn bản là không thể cẩn thận suy nghĩ.
Triệu Việt siết chặt tay.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng trốn đến phía sau ám vệ.
Lục Truy lại dùng ánh mắt vạn mã bôn đằng nhìn Triệu Việt, vì sao Ôn đại nhân phải giúp ngươi bổ thận?!
Triệu Việt lao tâm lao lực quá độ, Ngươi nghe ta giải thích.
Lục Truy nói nhanh, Đại đương gia không cần giải thích với ta.
Triệu Việt nói, Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.
Lục Truy hiếm khi da đầu run lên, Đại đương gia nói đùa, việc này lại không có liên quan gì với ta. Vì sao nhất định phải cố chấp giải thích?! Huống hồ Ôn đại nhân nhưng là ngay cả canh cũng hầm xong rồi a !
Triệu Việt ngực khó chịu, đơn giản xách Ôn Liễu Niên rời khỏi nhà ăn.
Nhân cơ hội này, ám vệ nhanh chóng hướng Lục Truy thông dụng một chút chuyện liên quan đến Y phục hỗn độn gò má phiếm hồng cùng Canh gà bổ thận .
Lục Truy trợn mắt há hốc mồm, thấy đại khái chính mình phải cần suốt một đêm, mới có thể hoàn toàn bình tĩnh lại. Chung quy dựa theo suy đoán lúc trước của hắn, chỉ cầu hai người có thể không cần vừa gặp mặt liền cãi nhau, đã là đáng quý lắm rồi, lại ngàn vạn lần không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, cư nhiên có thể có loại khả năng này !
Quả thật không hổ là Đại đương gia, tiến triển có thể nói là tiến triển cực nhanh, người bình thường so ra kém xa.
Triệu Việt đem Ôn Liễu Niên một đường xách đến thư phòng, Đứng yên !
Ôn Liễu Niên:...
Hung phạm.
Triệu Việt trừng hắn.
Ôn Liễu Niên cẩn thận nói, Ta là kêu phòng bếp đợi đến sau khi cơm chiều, lại đem canh đưa đến phòng đại đương gia. Không có nói đem đến nhà ăn a !
Đang êm đẹp hầm canh làm gì ! Triệu Việt giận dữ nhéo mặt hắn.
Ôn Liễu Niên đau đến mũi cũng nhăn lại, Buổi sáng ta không phải cố ý, nghĩ uống bát canh có thể bổ một chút.
Phiền chút khí lực ấy của ngươi, còn dùng thuốc bổ? Triệu Việt đem người đặt ngồi ở trên bàn tròn, hai tay chống ở hai bên hắn, từ phía trên nhìn xuống đằng đằng sát khí.
Ôn Liễu Niên rụt lui, Vậy ta đi giải thích một chút.
Còn muốn giải thích thế nào ! Triệu Việt chóp mũi cơ hồ cùng hắn dán cùng một chỗ, Cái gì cũng không được nói, chuyện này dừng ở đây, biết chưa?!
Ôn Liễu Niên điên cuồng gật đầu.
Triệu Việt hừ lạnh một tiếng, đem người xách trở về nhà ăn.
Người còn lại vốn dĩ đang thảo luận nhiệt liệt, sau khi nhìn thấy hai người tiến vào, nhanh chóng làm ra bộ dáng vùi đầu khổ ăn, ngay cả Lục Truy cũng bắt đầu gặm chân gà.
Triệu Việt đằng đằng sát khí nói, Ăn cơm !
Đang ăn đang ăn ! Ám vệ liều mạng thêm cơm, hơn nữa tại lén lén lút hỏi Ôn Liễu Niên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Ôn đại nhân tuân thủ hứa hẹn nói, Đại đương gia không cho ta nói.
Không cho nói là được rồi, cũng không phải chuyện tốt gì. Ám vệ vẻ mặt sầu lo, bằng không sao lại có thể gọi là ẩn tật.
Thật sự là ngàn vạn lần không nghĩ tới, Triệu đại đương gia nhìn qua uy mãnh cao lớn như vậy, cư nhiên còn có chuyện buồn rầu này.
Thật sự là phi thường khiến người ta đồng tình.
Cách đó không xa bên trong tiểu viện, Lục Truy cũng đang thân thiết, Đại đương gia quả thật không cần mời đại phu nhìn một cái sao? Nói không chừng có thể trị.
Triệu Việt sắc mặt xanh mét, phất tay đem người đuổi ra ngoài.
Lục Truy lại tận tình khuyên bảo, Ngàn vạn lần không thể giấu bệnh sợ thầy.
Triệu Việt cảm thấy chính mình nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Đêm này, tất cả mọi người không thể yên giấc, một bên lo lắng Triệu Ngũ cùng Hoa Đường, một bên nghĩ mời đại phu tốt nhất cho Triệu đại đương gia, bất tri bất giác liền đến trời sáng.
Phía dưới đăng báo mấy vụ án, cho nên ngày hôm sau Ôn Liễu Niên cũng không đến Thượng phủ, vẫn ở trong phủ nha bận rộn. Mộc Thanh Sơn sau khi dùng qua điểm tâm liền đến cùng nhau xử lý hồ sơ, thuận tiện hiếu kì hỏi, Đại nhân có biết hôm qua Triệu đại đương gia làm sao không? Bởi vì hắn vẫn cùng Thượng Vân Trạch ở ngoài thành, cho nên cũng không biết phát sinh chuyện gì.
Ôn Liễu Niên nói, Không có gì, nhiễm phong hàn mà thôi.
Thì ra chỉ là phong hàn a. Mộc Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra, Như thế thì tốt, mới vừa rồi nhìn không khí trên bàn, ta còn tưởng rằng là có chuyện khó lường.
...
Ôn Liễu Niên quyết định trong một tháng kế tiếp, vẫn là cách Triệu Việt xa một chút thì tốt hơn !
Giữa trưa, Hoa Đường rốt cuộc từ núi Thương Mang trở về, Ôn Liễu Niên hỏi, Tiểu Ngũ đâu?
Quân doanh ngoài thành, ở cùng người Mục gia trang Hoa Đường nói.
Lần này mật thám có phát hiện gì không? Ôn Liễu Niên giúp nàng rót một tách trà.
Có, bất quá chỉ là phỏng đoán. Hoa Đường nói, Đại nhân có biết vì sao Tiểu Ngũ phải lưu lại ở ngoài thành không?
Ôn Liễu Niên lắc đầu, Vì sao?
Đêm qua khi lẻn vào Hổ Đầu Cương, vừa vặn thấy được một đám người đang tế trời. Hoa Đường nói, Nếu ta không nhìn lầm, hai huynh đệ Mục gia có lẽ là biết được thân phận thật sự của bang chủ Hổ Đầu bang !