Thượng Vân Trạch vẫn luôn cho rằng bản thân mình chính là quân tử.
Nhưng giờ này khắc này, đối mặt chính là người trong lòng vẻ mặt không chút phòng bị, hắn cũng phải cưỡng ép chính mình làm một quân tử. Có một số việc có vài người, một khi trong lòng muốn quý trọng, vậy thì cũng sẽ băn khoăn, hơn nữa sẽ không dễ dàng làm ra chuyện khiến người ta lo lắng cự tuyệt.
Ban đêm hơi lạnh, Mộc Thanh Sơn nhích sát vào trong lòng người bên cạnh, ngủ đến ngọt ngào.
Thượng Vân Trạch tay phải đặt ở trên lưng hắn vỗ nhẹ, cảm thấy không gian hai người có thể tế thủy trường lưu(*) như thế, kỳ thật cũng coi như là một chuyện tốt đẹp.
(*)Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Thời tiết trong núi Thương Mang biến ảo khó đoán, sau một trận cuồng phong gào thét, mưa to nói đến liền đến. Triệu Việt mang theo Ôn Liễu Niên thả người nhảy lên một vách núi, tìm một sơn động để trú mưa, không lâu sau Hắc Phong cũng chạy lên, vẩy vẩy nước mưa trên người xuống, ghé vào một bên ngủ gật.
Triệu Việt lấy hỏa chiết từ trong ngực ra, lại nhặt chút củi khô ở trong sơn động, rất nhanh liền nhóm lên đống lửa.
Ôn Liễu Niên nói, Gọi chư vị anh hùng Truy Ảnh cung vào đi.
Triệu Việt có chút ngoài ý muốn, Sao ngươi lại biết có người đi theo? Chẳng lẽ còn có công phu thâm tàng bất lộ.
Đoán. Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, Bọn họ hẳn là sẽ không mặc kệ đại đương gia nửa đêm mang ta ra ngoài.
Ngươi chỉ đoán đúng một nửa. Triệu Việt nhìn đống lửa cháy lớn, Đúng là có theo đến đây, bất quá lúc ngươi đang ngắm sao, thì trở về rồi.
Vậy là tốt rồi. Ôn Liễu Niên sưởi ấm, Bằng không khó tránh khỏi sẽ mắc mưa.
Triệu Việt tìm một cành cây thô dài, cho hắn hong khô quần áo, để tránh lại cảm lạnh.
Ôn Liễu Niên lười biếng ngáp một cái, sau đó liền ôm đầu gối ngủ gật. Triệu Việt bên này vừa trải cỏ khô cho Hắc Phong, quay đầu liền thấy hắn đang lắc lư, nhất thời bị hoảng sợ, chạy lên phía trước giữ chặt người lại.
Ôn Liễu Niên giật mình, Đại đương gia có chuyện?
Cũng không sợ đầu cắm vào trong lửa ! Triệu Việt gõ đầu hắn.
Ôn Liễu Niên mí mắt gục cùng một chỗ, Buồn ngủ.
Triệu Việt:...
Bên ngoài sơn động mưa gió vù vù, bên trong sơn động lại rất khô ráo ấm áp, Ôn Liễu Niên gối lên trên đùi Triệu Việt mơ màng ngủ say, trên người đắp một kiện ngoại bào rộng rãi, dưới thân còn có cỏ khô, vừa mềm mại lại vừa thoải mái.
Triệu Việt một bên khều khều đống lửa một bên nghĩ, mọt sách cùng ngựa đều là tổ tông, một người so với một người càng khó hầu hạ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên dùng sức lười biếng duỗi eo, thấy trên mặt có chút ngứa, mở mắt liền thấy được một cái mặt ngựa vô cùng .... lớn.
Sớm. Ôn Liễu Niên ngồi dậy, ôm nó xoa xoa đầu.
Hắc Phong vẫy vẫy đuôi, đi bộ ra ngoài động tát hoan.
Đống lửa đã tắt, Ôn Liễu Niên cũng một đường ra sơn động, vừa vặn nhìn thấy Triệu Việt mang theo vài con cá trở về.
Đại đương gia. Ôn Liễu Niên cười hì hì chào hỏi.
Triệu Việt mặt than nói, Ngươi là loài cẩu sao?
Ôn Liễu Niên khó hiểu, Đại đương gia hà tất gì phải nói ra lời ấy?
Triệu Việt vươn tay đến trước mặt hắn, trên mu bàn tay rõ ràng có một vòng dấu răng.
Ôn Liễu Niên:...
Triệu Việt cắn răng, Đây không phải là lần đầu tiên. Ở đâu sẽ có mọt sách như vậy, một khi ngủ thì sẽ cắn người?
Ôn Liễu Niên bình tĩnh nói, Đại khái là gặp ác mộng.
Về sau nếu là thành thân, ngươi sớm muộn gì cũng bị bỏ rơi. Triệu Việt dùng lá cây sạch đem cá bao lại, rồi một lần nữa nhóm lửa lên.
Ôn Liễu Niên ngồi xổm một bên nhìn hắn bận rộn, Cá này béo thật.
Bạch thủy ngư chỉ ở trong khe nước núi Thương Mang sơn mới có, nướng lên ăn rất ngon. Triệu Việt nói, Nếu là nấu cùng với du tiên sau đó thêm chao, càng là mỹ vị nhân gian.
Ôn Liễu Niên nuốt nước miếng.
Ăn xong rồi trở về. Triệu Việt nói, Hiếm khi mới đến đây.
Ừm. Ôn Liễu Niên nhìn chằm chằm cá trên đống lửa không dời mắt, Ngửi qua rất thơm.
Triệu Việt từ nội tâm phát ra cảm giác cho dù không vì mặt khác, chỉ cần hằng ngày có thể ăn được bạch thủy ngư, hắn hẳn là cũng sẽ vắt hết toàn lực đi tiêu diệt thổ phỉ.
Đại nhân cùng đại đương gia còn chưa trở về sao? Bên trong phủ nha, Hoa Đường sau khi nghe tin thì nhíu mày, Đang làm những gì, sao lại có thể ở núi Thương Mang cả một đêm.
Ám vệ nói, Ngắm sao. Sau đó lại bổ sung, Thoạt nhìn trò chuyện rất vui vẻ.
Trên bàn cơm tất cả mọi người có chút vui mừng, nửa đêm ra ngoài ngắm sao a... Tuy rằng nghe qua giống như có chỗ nào không quá đúng, nhưng rốt cuộc không cãi nhau, cũng coi như là chuyện tốt.
Lại qua nửa canh giờ, Ôn Liễu Niên quả nhiên liền theo Triệu Việt một đường trở về Thượng phủ, còn cầm theo không ít cá.
Lục Truy khen ngợi, Đại đương gia thật sự là rất có tinh thần. Cư nhiên còn nhảy xuống sông bắt cá.
Triệu Việt trừng mắt liếc nhìn mọt sách.
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, rất là bình tĩnh.
Buổi sáng sau khi ăn xong cá nướng, Triệu Việt vốn dĩ muốn mang người rời khỏi núi, kết quả Ôn Liễu Niên đi hai bước thì lại cảm khái một câu Cá ngon quá , quả thực lỗ tai đều muốn đóng kén. Cuối cùng Triệu đại đương gia không thể không nổi giận đùng đùng đi vòng lại, mò hơn mười con cá xuyên lên, mới khiến hắn không lải nhải nhắc nữa.
Sao lại có mọt sách phiền như vậy ! Triệu Việt một bên tắm rửa một bên nghĩ, quả thực vẫn muốn bóp cái miệng của hắn không buông tay.
Đại đương gia. Ôn Liễu Niên gõ cửa.
Triệu Việt đầu ong ong vang, sao lại tới nữa, vì sao không nhanh chóng trở về phủ nha đi?
Thấy trong phòng không có động tĩnh, Ôn Liễu Niên vươn tay đẩy cửa ra nhìn đến tột cùng.
Triệu Việt ngâm mình ở trong thùng tắm, đen mặt nhìn thẳng hắn.
Ôn Liễu Niên:...
Triệu Việt cắn răng, Chuyện gì?
Ôn Liễu Niên nói, Mọi người đều đang đợi.
Triệu Việt nói, Cá ở phòng bếp.
Ôn Liễu Niên vẻ mặt nghi hoặc, Mọi người là đang ở thư phòng chờ đại đương gia, cùng thương nghị chuyện diệt trừ thổ phỉ. Cùng cá có quan hệ gì?
Triệu Việt:...
Ta đến thư phòng trước. Ôn Liễu Niên giúp hắn đóng cửa phòng lại.
Triệu Việt bắt đầu nghĩ lại vì sao đầu của mình gần đây cũng bắt đầu không đủ dùng, khi nhìn thấy mọt sách là lúc, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là Tri Phủ diệt trừ thổ phỉ núi Thương Mang, mà là kẹo đậu phộng cùng bạch thủy ngư, hơn nữa còn là bún chua cay.
Nghe nói tối hôm qua đại nhân cùng đại đương gia trò chuyện với nhau rất vui vẻ? Hoa Đường hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Cũng không tệ lắm.
Có thể hỏi một câu hay không, đều hàn huyên những gì? Lục Truy thật sự là rất ngạc nhiên.
Cũng không có gì, chỉ là một ít chuyện trước kia, còn có kế hoạch tương lai. Ôn Liễu Niên nói, Đại đương gia tựa hồ rất thích núi Thương Mang.
Bởi vì trong núi rất an tĩnh. Lục Truy cười cười, Không có quá nhiều thế tục hỗn loạn.
Nhớ tới vết sẹo dữ tợn trước ngực của Triệu Việt, Ôn Liễu Niên nghĩ, người trong giang hồ, quả thực đều sẽ có một đoạn chuyện trước đây.
Đợi sau khi Triệu Việt đến, mọi người liền bắt đầu thương nghị chuyện mật thám. Bởi vì không biết nền tảng của đối phương, mà Triệu Ngũ cùng Hoa Đường ở trên giang hồ thanh danh lại hiển hách, có cực ít người không biết, cho nên Ôn Liễu Niên cố ý không tán thành hai người cùng đi trước, cuối cùng liền định ra lý do Triệu Việt cùng Lục Truy đi trước, đi theo là hai ám vệ -- Do vì nửa năm trước mới gia nhập Truy Ảnh cung, cho nên còn chưa quen mặt trong chốn giang hồ, cho dù bị phát hiện cũng có thể nói thành là đệ tử Triêu Mộ nhai.
Việc này không nên chậm trễ, nếu đã thương nghị xác định xong, vậy cũng không có đạo lý kéo dài, cho nên buổi chiều ngày hôm sau, bốn người liền cải trang ra khỏi thành, một đường đi thẳng đến núi Thương Mang.
Hổ Đầu Cương nằm ở chỗ sâu trong núi Thương Mang, cho dù bốn người đều là cao thủ, lúc đến cũng đã là nửa đêm. Lối vào tối đen thành một mảnh, trên trời cũng không trăng không sao, an tĩnh đến cơ hồ có thể nghe được tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc.
Có thể có cơ quan hay không? Lục Truy nói, Bằng không phòng bị cũng quá lỏng lẻo rồi.
Triệu Việt nhìn nhìn bốn phía, thả người nhảy dán lên vách núi, y phục dạ hành màu đen cùng núi đá hòa hợp một thể, rất khó bị phát hiện.
Ba người còn lại theo sát phía sau, lặng lẽ không một tiếng động xâm nhập vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Sau khi vòng qua vài khúc quẹo, đằng trước quả nhiên liền xuất hiện một tòa trại, trước cửa dấy lên hừng hực đống lửa, ước chừng có mười bảy mười tám thủ vệ đang tuần tra.
Lục Truy nói, Lần trước tới là hai năm trước, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên trở nên khí phái như vậy.
Chỉ bằng vào nhà cướp của ở trong thành Thương Mang, e là không được môn quy như thế. Triệu Việt nói, Quả thực không phải thổ phỉ bình thường.
Có người đến. Ám vệ thấp giọng nói.
Bốn người núp sau một tảng đá cực lớn, chỉ thấy xa xa trên sơn đạo, ba người đang cưỡi ngựa chạy nhanh về phía bên này, người đi đầu dáng người hơi gầy, hai bên mép có râu, nhìn qua có chút quen mặt.
Lúc trước ở thư phòng Ôn đại nhân có nhìn thấy qua bức họa, là Trương Sinh Thụy. Lục Truy nói, Là nhi tử Trương bá bên trong thiện đường.
Nhìn thái độ lâu la đối với hắn, hẳn là ở trong trại có chút địa vị. Ám vệ nói, Tư thế xuống ngựa không giống như là có công phu.
Thổ phỉ thuần túy vào nhà cướp của, sẽ không cần loại văn nhân tay trói gà không chặt này. Lục Truy nói, Vào xem, nói không chừng sẽ có phát hiện khác.
Bóng đêm tối đen, cũng là cấp mọi người thêm vài phần tiện lợi, thừa dịp trạm gác lơi lỏng trong nháy mắt, rất nhanh liền xâm nhập vào trong Hổ Đầu bang. Cùng đám người Trương Sinh Thụy đi một đoạn, cuối cùng đến một chỗ tinh xảo ngoài trạch viện.
Nhìn giống như là kiến trúc Giang Nam. Lục Truy nhíu mày, Sao lại xuất hiện ở trong núi Thương Mang.
Sau khi Trương Sinh Thụy rửa mặt xong rất nhanh liền ngủ, cũng không có bất kỳ khác thường.
Hương vị thật tà môn. Ám vệ khụt khịt mũi, Lúc trước vẫn chưa được ngửi qua.
Triệu Việt:...
Lục Truy:...
Bình thường người trong giang hồ ngửi được mùi quỷ dị, phản ứng đầu tiên chính là nín thở, ở đâu sẽ có người bình thường chiếm tiện nghi còn hít thở mãnh liệt.
Ám vệ chủ động giải thích, Lúc trước uống qua máu Phượng Hoàng, khói độc chướng khí bình thường đều có thể giải.
Lục Truy hiếu kì, Là Tiểu Phượng Hoàng của Tần cung chủ cùng Thẩm công tử dưỡng sao?
Ám vệ lập tức điên cuồng lắc đầu, đó nhưng là Thiếu cung chủ nhà ta a, mỗi ngày đều phải hô phong hoán vũ mục bắn phích lịch, quả thực mệt chết đi được, ở đâu còn nỡ lòng dùng ngân châm đâm vào móng vuốt nhỏ ! Máu Phượng Hoàng là do Tinh Đấu chân nhân lúc làm khách thì mang đến.
Ngọn nguồn mùi hương tựa hồ ở phía trước. Triệu Việt nói, Qua nhìn thử xem.
Lục Truy gật đầu, chỉ là còn chưa kịp hành động, cách đó không xa lại chợt truyền đến một tiếng tiếng nổ cực lớn.
Ánh lửa phóng lên cao, cơ hồ dấy lên nửa bầu trời.
Bên trong trại nhất thời ồn ào một mảnh, ngọn đuốc cũng dần dần nhiều lên, mấy người thừa dịp phía dưới hỗn loạn, cũng cùng chạy tới nơi phát sinh vụ nổ, càng tới gần thì càng cảm thấy hương khí nồng nặc, còn có mùi thuốc nổ cùng lưu hoàng.
Một chỗ phòng ốc đang cháy hừng hực, chung quanh có không ít người đều đang tạt nước dập lửa. Trương Sinh Thụy cũng vội vã chạy đến, Triệu Việt nói, Nhìn giống như là đang luyện đan?
Ám vệ lập tức vẻ mặt đầy ghét bỏ, Thì ra bang chủ này không cương được.
Lục Truy:...
Người bình thường đều sẽ nghĩ là kéo dài tuổi thọ hoặc là trường sinh bất lão ?
Đang êm đẹp, sao lại đột nhiên nổ tung? Một nam tử trung niên vẻ mặt đầy hoảng loạn, nhìn ánh lửa tận trời dậm chân.
Phỏng chừng là hai tiểu đồng tử nhàn hạ. Trương Sinh Thụy nói, Bất quá hiện tại tám chín phần cũng đã hóa thành tro.
Chuyện này phải làm sao đây. Nam tử trung niên xoay vòng vòng, Ngày mai bang chủ sẽ xuất quan, mắt thấy đan dược đã sắp luyện thành, lại phát sinh sự tình này, đến lúc đó nếu trách tội xuống, ngươi ta ai có thể gánh nổi trọng trách này.
Sự tình cũng đã phát sinh, sốt ruột cũng vô ích. Trương Sinh Thụy thản nhiên nói, Cao phó bang chủ cũng không cần tức giận như thế, bang chủ tuy tính tình có hơi nóng nảy, nhưng cũng không phải là người không phân rõ phải trái.
Ám Vệ đồng loạt bày ra vẻ mặt ghét bỏ, liệt dương thì tìm đại phu đi, bế quan thì có thể có lợi ích gì.
Lửa đã dần dần nhỏ xuống, cuối cùng cũng bị nước dập tắt. Ở bên trong một mảnh cháy đen, nói ít cũng có thể nhìn thấy bảy tám đầu lâu.
Ám vệ nhíu mày, Dùng người sống luyện đan?
Không giống, bằng không hẳn là đã bị nổ chung rồi, sẽ không hoàn chỉnh như thế. Lục Truy nói, Hẳn là xây đắp ở bên trong phòng ốc.
Cái nơi quỷ quái gì thế này. Ám vệ nói, Năm đó Ma Giáo cũng không âm độc đáng sợ như thế.
Thừa dịp bây giờ đang hỗn loạn, lại đến nơi khác nhìn thử xem. Triệu Việt nói, Ở đây cũng không tìm thấy nhiều manh mối.
Sắc trời đã có xu thế để lộ ra, bốn người ở bên trong trại tra xét một vòng, chỉ thấy khắp nơi đều là xương trắng như tuyết, thậm chí còn có không ít độc trùng, trên tường vẽ đồ đằng quỷ dị, giống như là từng đôi mắt u oán, nhìn lâu thì sẽ khiến lạnh sóng lưng.
Rạng sáng, mọi người lặng lẽ rời khỏi sơn trại, ám vệ lắc đầu, Đây đâu phải là hang ổ thổ phỉ, rõ ràng chính là hang ổ ma quỷ.
Phỏng chừng ra ngoài vào nhà cướp của cũng chỉ là giả vờ. Lục Truy nói, Ngầm không biết đang làm hoạt động gì.
Các ngươi về trước đi. Triệu Việt nói.
Chúng ta về trước? Ám vệ sửng sốt một chút, Vậy còn đại đương gia thì sao?
Ta ở lại một đêm. Triệu Việt nói.
Lục Truy nói, Đại đương gia muốn chờ bang chủ Hổ Đầu Cương xuất quan?
Triệu Việt gật đầu, Nếu đã đến đây, tất nhiên phải đem chuyện có liên quan mật thám nghe rõ.
Cũng được. Lục Truy nói, Ta cũng ở lại.
Ám vệ tất nhiên cũng không có ý kiến, vì thế một người trong đó trở về báo tin, người khác thì cùng Triệu Việt Lục Truy một đường, tìm sơn động chờ trời tối.
Ma Giáo? Bên trong phủ nha, Ôn Liễu Niên sau khi nghe nói nhíu mày.
Cho dù không phải Ma Giáo, tám chín phần cũng không sai. Ám vệ nói, Vừa có độc trùng lại vừa có chướng khí, còn có lò luyện đan cùng xương người, không giống môn phái giang hồ, càng không giống như là hang ổ thổ phỉ vào nhà cướp của.
Hai vị thấy thế nào? Ôn Liễu Niên hỏi.
Xác thực không phải là nơi bình thường. Hoa Đường nói, Nghe qua giống tà giáo.
Lúc trước trong thành Thương Mang có ghi lại về những chuyện liên quan thế này không? Triệu Ngũ hỏi.
Mộc Thanh Sơn lắc đầu, Từ lúc ta sinh ra cho tới nay, chưa từng nghe nói qua có loại sự tình này.
Trên hồ sơ cũng chưa từng thấy. Ôn Liễu Niên nói, Hẳn là từ nơi khác đến núi Thương Mang, sau đó liền cắm rễ ở lại, lại lấy thổ phỉ làm yểm hộ, để che dấu chuyện thật sự chính mình làm.
Hoa Đường cùng Triệu Ngũ liếc mắt nhìn nhau, nhìn tư thế này, đại khái lại có đau đầu...