Chúc Thính Hàn giả vờ tức giận, nâng tay lên như muốn đánh hắn, lại bị Chúc Văn Vũ bắt lấy cổ tay nhỏ giọng nhắc nhở:
"Đến rồi đến rồi. . ."
Xa xa trông thấy Tuyên Dung mặc cung trang tóc búi cao, đang cùng Chúc Kỵ chầm chậm tới. Hai người vốn đang đùa giỡn lập tức dừng lại, nghiêm chỉnh đứng thành hàng.
Không thể trễ giờ được, sự qua tâm giữa cha mẹ huynh muội sau một thời gian dài xa cách chỉ có thể được thực hiện trên xe ngựa.
Chủ đề luôn không thể tách rời khỏi quan hệ thông gia của hai gia đình Yến Chúc sau một tháng, Chúc Thính Hàn nhìn thái độ của phụ mẫu, bọn họ đều là cực hài lòng với mối hôn sự này, chỉ có Chúc ca bên cạnh là mặt mày đen thui, nhiều lần khinh thường xì một tiếng, khiến bầu không khí có chút khó xử.
Xe ngựa của tướng phủ thuận lợi đi tới bên ngoài Hi Hòa điện, sau khi xuống xe, Chúc Văn Vũ và nàng đi theo sau lưng cha mẹ, đột nhiên cúi người ghé vào tai nàng nói:
"Nếu muội muốn đào hôn, ca ca nhất định toàn lực tương trợ."
Đào hôn.
Nghe được hai chữ này, trong lòng Chúc Thính Hàn giật nảy lên, kinh hãi nhìn hắn.
Nàng thậm chí còn không dám nghĩ về điều đó.
Nếu nàng đào hôn thì không chỉ là đào hôn, mà là kháng chỉ bất tuân, vậy thì cả nhà nàng phải chịu bao nhiêu tội. Cho dù nàng không có ý định này, nhưng lỡ như bị người nghe thấy, cũng có khả̉ năng tai vạ đến nơi.
Nói xong, Chúc Văn Vũ nhíu mày, hành động như một người không có việc gì làm, khiến trái tim Chúc Thính Hàn đập thình thịch, hồi lâu không thể ổn định được.
Tả tướng từ trước đến nay rêu rao, cả nhà ông tới trễ nhất.
Đến vừa đúng giờ, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thái giám thét to một tiếng, mọi người đồng loạt đứng dậy cung nghênh Đế hậu.
Chúc Thính Hàn cúi đầu hành lễ, lắng nghe vài tiếng bước chân trầm ổn đi qua đại sảnh, khi đến trước gót chân nàng thì dừng lại --
"A Hằng về rồi." Là giọng nói đầy ý cười của hoàng đế.
Nghe đặc biệt nhắc tới nàng, Chúc Thính Hàn quỳ xuống: "Hôm qua vừa trở về, con còn chưa kịp thỉnh an di thúc di mẫu."
Ông cười cười ha ha hai tiếng, bảo nàng đứng dậy trước, xem có thay đổi gì không, sau đó lại xua tay, tránh cho những người khác hành lễ.
Chúc Thính Hàn được thị nữ bên cạnh đỡ dậy, lúc này mới nhìn thấy đi theo sau lưng Đế hậu còn có một người.
Hắn đã thay bộ trọng giáp ngày hôm qua, bộ quan phục màu xanh sẫm thêu chỉ vàng hắn mặc hôm nay đã làm dịu đi một chút sắc sảo của hắn, nhưng lại tăng thêm một chút khí phách vương giả. Chỉ là vẻ mặt hắn lãnh đạm, vì thế vẫn tạo ra cảm giác áp bách vô hình như trước.
Hoàng hậu nương nương nói, lần cuối cùng nhìn thấy nàng là ở buổi lễ cập kê, bà là chính tân, thêm trâm chúc tụng cho nàng, thân thiết đến mức không thể thân hơn nửa, nhưng lúc này lại xa lạ đi về phía nàng———
"Quả nhiên là con gái lớn không dùng được, sắp phải gả cho người ta làm vợ rồi, mấy ngày trước mẹ con tiến cung khóc với ta, nói bà ấy thật không nỡ xa con gái. . ."
Khi hoàng hậu nói lời này, Chúc Thính Hàn quy củ đứng ở một bên, không khỏi tò mò, ngước mắt lên lén lút nhìn người đang trầm mặc kia, ai ngờ đối phương cũng đang nhìn nàng, khi hai ánh mắt chạm nhau, nàng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xuống, lại bị người có tâm đang đứng ở vị trí cao xem náo nhiệt bắt gặp.