Hôm nay tâm trạng hoàng đế rất tốt, đứng trên bậc thềm ngọc nhìn thấy dáng vẻ khó xử của hai hậu bối, phất phất tay, ra hiệu cho hai người bọn họ: "Cung yến hôm nay, một là bày tiệc mời khách cho Yến Kỳ, chúc mừng chiến thắng của hắn, hai là chúc mừng hôn sự của hai người bọn họ. Người đâu, đặt bàn tiệc của A Hằng đến bên cạnh Yến Kỳ đi, hai người cách xa như vậy làm cái gì."
Nói xong, có người bắt đầu động thủ, Chúc Thính Hàn có chút không tình nguyện, nhưng nàng cũng không muốn ngượng nghịu ở trước mặt mọi người, nàng giống như thoải mái đi đến bên cạnh hắn, kỳ thật lại quên mất hít thở.
Đến trước bàn, Yến Kỳ ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng lại nhẹ nhàng hít một hơi.
Đó là một cảm giác vô cùng phức tạp, là khó chịu đối với người xa lạ, nhìn hắn là nàng nghĩ đến tử vong và giết chóc, là bất an về mối quan hệ của hai người bọn họ.
"ŧıểυ thư. . ." Cẩm Thu ở bên nhẹ giọng nhắc nhở.
Lúc này Chúc Thính Hàn mới lấy lại bình tĩnh, thấy Yến Kỳ giơ tay lên, ánh mắt dán chặt vào người nàng.
Sau tai có chút nóng lên, đặt tay lên tay hắn, nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh hắn, đoan trang ngồi xuống.
Người bên cạnh có vóc dáng rất cao, lưng như tùng, cao ngất ngang tàng, ngày hôm qua nhìn từ xa đã làm cho nàng sợ, sau khi đến gần cảm thụ càng trực quan hơn, khiến nàng càng hoảng sợ không cách nào bình tĩnh đối mặt.
Hắn vẫn không có một biểu cảm dư thừa nào, có lẽ là không có chuyện gì đáng giá để vui vẻ.
Chúc Thính Hàn sao có thể quên được, hắn cũng bởi vì một đạo thánh chỉ mới phải cột chung một chỗ với nàng, cũng không có ai hỏi qua hắn có nguyện ý hay không.
Có lẽ hắn cũng có người mình yêu, kết quả chỉ có thể lấy một người mà hắn không muốn.
Thở dài, vừa nghĩ như thế, Chúc Thính Hàn ngược lại có chút áy náy.
Dường như trong cuộc hôn nhân này, người oan ức nhất hẳn là hắn.
Hầu hết mọi ánh mắt trong điện đều tập trung ở đây.
Chúc Thính Hàn ở bên ngoài một lúc lâu, nàng có chút không thích ứng tràng diện này, vì vậy nàng giật giật tay áo, cung phục trên người phức tạp và nặng nề, khiến vai nàng mỏi nhừ lại vô tình thu hút vô số ánh mắt, làm nàng chỉ có thể nghiêm mặt ngồi thẳng tắp.
Ngay sau đó liền có người nịnh nọt sáp tới, nói hai bọn họ trai tài gái sắc, thật là xứng đôi.
Không ai thích để ý đến những lời nịnh nọt có chủ ý này, gật đầu cảm ơn liền ứng phó được, nhưng người nọ lại có ý dây dưa không bỏ:
"Đã sớm nghe nói nhị vị là thanh mai trúc mã, rễ tình đâm sâu, bây giờ rốt cuộc đã tu thành chính quả. . ."
Tay Chúc Thính Hàn vừa cầm ly rượu lên run một cái, nửa chén rượu đổ ra ngoài, nhỏ giọt xuống giữa ngón tay nàng.
Đoán chừng đối phương là một quan viên mới vừa mới được thăng chức, muốn đến trước mặt bọn họ vuốt mông ngựa, kết quả vuốt không trúng, chỉ nghe bát quái, không đúng người, tin đồn của nàng và Yến Vọng lại gắn lên trên người Yến Kỳ.
Dù tính tình nàng có yếu ớt thì cũng không nhịn nổi nữa, nàng nhìn sang Yến Kỳ --- hắn nhận khăn lụa tỳ nữ đưa tới, coi như căn bản không để ý người nọ nói gì, nắm lấy cổ tay của nàng, cầm trong tay cẩn thân lau tay cho nàng.
Ngón tay chạm vào làn da, trong tự nhiên lộ ra một vài động tác thân mật, nhất thời làm cho Chúc Thính Hàn có chút bối rối, không biết nên ứng đối ra sao.
Bàn tay nàng rụt lại: "Muội tự lau được rồi."