Nàng sinh ra trong dòng dõi như vậy, phụ thân là tả tướng đương triều, đứng đầu bách quan, mẫu thân là con gái yêu duy nhất của phiên vương thiên triều, hai vị a tỷ bên trên, một vị nhập chủ Trung cung, mẫu nghi thiên hạ; một vị khác thì gả cho Nhữ Dương vương đương, huynh đệ đồng bào của đương kim thánh thượng, cũng là vô thượng tôn quý.
Họ Chúc đứng phía trước, lưng tựa hoàng thất, nàng thân là nữ nhi con vợ cả Chúc thị, từ nhỏ đã được dạy dỗ và kỷ luật nghiêm khắc.
Không có gì ngoài cầm kỳ thư họa, thứ nào cũng tinh thông, mỗi tiếng nói cử động đều cần phải thật thận trọng.
Phải cân nhắc trước khi hành động và suy nghĩ trước khi nói, nếu nói sai hoặc làm sai sẽ làm cho gia tộc hổ thẹn.
“Vinh quang cùng trách nhiệm với gia tộc là quan trọng hơn hết thảy."
Trưởng bối trong nhà vẫn luôn nhấn mạnh như vậy.
Điều này làm cho nàng hình thành tính cách cẩn thận nhát gan, làm việc luôn theo khuôn phép cũ, từ nhỏ nàng đã không có chủ kiến, trước đây Yến Vọng luôn nói nàng trầm lắng không thú vị.
Về chuyện hôn sự, “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai.”, câu nói này nàng nghe đến muốn mục nát cả lỗ tai, chỉ có thể thừa nhận. Tám chữ nhẹ bỗng này, không nhận chính là bất hiếu, nàng cũng đã từng chứng kiến ca ca mình bởi vì sức nặng của tám chữ này mà phải từ bỏ tình cảm chân thành trong lòng, bất đắc dĩ cưới người khác, chỉ vì mở rộng lực lượng của Chúc thị trong triều.
Không ai có thể ngồi mát ăn bát vàng, vinh quang cùng địa vị mà gia tộc mang lại, mỗi một cuộc sống đầy đủ cơm ngon áo đẹp, đều đòi hỏi trách nhiệm và cái giá phải trả.
Chỉ là trước đây nàng cho rằng mình may mắn, người trong lòng môn đăng hộ đối với nàng, cha mẹ tán thành, nàng vừa có thể gánh vác trách nhiệm của mình mà vẫn hạnh phúc gả cho người mình yêu. Nhưng bây giờ xem ra, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Sự phản kháng duy nhất của nàng là trốn tránh trong chùa Khang Tuyền hai năm, đơn giản cũng là trong lòng nàng còn có hy vọng, mong mỏi Yến Vọng có thể quay trở lại trong lúc này.
Bây giờ cha mẹ đã lên tiếng, mặc kệ chỉ hôn cho ai, nàng đều phải gả, không nói đến hiện tại còn có một đạo thánh chỉ nặng trịch đang đè trên đầu bọn họ
Sau khi ăn cơm xong, Chúc Thính Hàn nghe lời mẫu thân sớm quay về viện nghỉ ngơi, cũng không kiên trì chờ cha và anh từ trong cung trở về.
Viện nhỏ của nàng vẫn được chăm sóc cẩn thận, phía trước có một vườn hoa thơm ngát hương hoa, từ cửa sau đi ra, băng qua hành lang chính là một tòa lang kiều [*], có một hồ nước nhỏ màu xanh lam, chính giữa là Lộ Thủy đài không lớn không nhỏ, bốn phía dùng lụa the màu trắng vây lại, khi gió đêm thổi qua, mặt nước hồ gợn sóng, mờ ảo như chốn thần tiên.
[*] Cầu có mái che là cầu giàn gỗ có mái, sàn và vách ngoài, trong hầu hết các cây cầu có mái che tạo thành một lớp bao bọc gần như hoàn chỉnh. Mục đích của lớp phủ là để bảo vệ các bộ phận kết cấu bằng gỗ khỏi thời tiết.
Khi còn nhỏ, nàng thường chơi cờ với ca ca trên đó, vào mùa hè, khi trong phòng oi bức, nàng sẽ vụng trộm cho người trải giường, gạt mẫu thân qua đó ngủ một đêm.
Hôm nay cũng chưa muộn lắm, trời đêm mát lạnh, Chúc Thính Hàn bảo Cẩm Thu lấy ra một bầu rượu, nàng định uống một ly để đi vào giấc ngủ.