Thiếu Niên Miêu Cương Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 9

Trước Sau

break
Lão ma ma ngồi bên trái chậu than, tựa lưng vào cột gỗ, khuôn mặt hiền hậu, khóe môi còn khẽ cong lên — dường như đang mơ về khoảng thời gian bình yên xưa kia bên nhi tử của mình.

Hạ Tuế An rón rén đứng dậy.

Mười lăm phút sau, nàng tìm được một tấm chăn mỏng đã vá chằng vá đụp, nhẹ nhàng đắp lên cho lão ma ma.

Gió lạnh vẫn len lỏi vào, nàng nhìn về phía cửa ra vào và cửa sổ, quan sát hồi lâu mới phát hiện nguyên nhân — giấy dán cửa của khách điếm đã rách toạc.

Nếu để mặc như thế, bị gió lạnh lùa vào cả đêm, e rằng sẽ sinh bệnh mất. Hạ Tuế An bèn đi tìm vài vật liệu vụn, muốn tận dụng để dán lại những chỗ bị rách ấy, chỉ mong lão ma ma — người đã cưu mang nàng — có thể ngủ ngon một đêm.

Có mấy chỗ trên cửa bị rách khá lớn, từng đợt gió lạnh từ ngoài cứ thế luồn vào, nhè nhẹ, dai dẳng.


Hạ Tuế An hơi khom lưng, mắt chăm chú nhìn về phía vết rách trên cửa, khẽ lẩm bẩm:

— “Chẳng trách dù có đốt than mà vẫn lạnh thế này…”

Nàng giơ tay phải, dùng hồ nếp dán lại chỗ rách, nhưng vừa mới đưa tay lên, liền nhìn thấy qua khe hở có một đôi mắt đỏ au pha lẫn tơ máu đang trừng trừng nhìn vào từ bên ngoài.

— “A!”

Nàng không kìm được hét lên một tiếng, nhưng rất nhanh đã kịp che miệng lại, nuốt ngược tiếng thét còn chưa kịp thoát ra.

Kỳ Bất Nghiên lập tức mở mắt.

Lão ma ma vẫn đang ngủ say, tựa vào cột gỗ, không hề bị tiếng hét của Hạ Tuế An đánh thức, cơ thể khẽ đung đưa theo hơi thở đều đặn.

— “Mở cửa.”

Kỳ Bất Nghiên vừa nói, vừa từ quầy khách điếm nhảy xuống. Chân dài vừa chạm đất đã nhẹ như không, nếu đổi lại là Hạ Tuế An, chắc chắn lúc leo xuống sẽ phải nhảy mạnh, vì chân nàng không thể nào chạm đất được từ độ cao ấy.

Thấy hắn cũng đã tỉnh, Hạ Tuế An mới bớt lo phần nào, liền thì thầm:

— “Vậy ngươi phải bảo vệ ta.”

Lần đầu tiên nghe người ta nói câu này với mình, Kỳ Bất Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên:

— “Bảo vệ ngươi?”

Từ “bảo vệ”, với hắn mà nói, thật mới mẻ làm sao.

Trong lòng Hạ Tuế An thầm nghĩ, nếu đã là hắn bảo nàng mở cửa, thì hắn phải bảo vệ nàng là lẽ đương nhiên. Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn không dám chắc, giọng lí nhí như muỗi kêu:

— “Bằng không… ngươi mở đi…”

Kỳ Bất Nghiên bất ngờ bật cười, nụ cười nhẹ mà cuốn hút:

— “Được thôi, ta bảo vệ ngươi.”

Nàng nửa tin nửa ngờ:

— “Thật sao?”

— “Thật, ta bảo vệ ngươi.”

Giọng nói dịu dàng, ngỡ như lời thì thầm bên tai giữa đôi tình nhân, khiến người nghe không tự chủ được mà muốn tin theo.

Hạ Tuế An hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí mở cửa.

Ngay bên ngoài là một người đang đứng trơ trọi giữa trời tuyết, chân trần dẫm lên nền băng giá. Mái tóc rối bù, quần áo tả tơi, người gầy trơ xương, làn da tay nứt nẻ đến rớm máu. Đôi mắt đỏ ngầu nhưng ánh nhìn lại thấp thỏm, né tránh, chẳng mang chút sát ý nào.

Người đó có vẻ tuổi tác không khác Hạ Tuế An là bao, gầy gò tiều tụy, dáng vẻ run rẩy.

Thiếu nữ lạ mặt đó khẽ động đậy, rụt rè bước lên một bước, dè dặt đưa ngón tay dơ bẩn chạm nhẹ vào vạt váy màu cam của Hạ Tuế An.

Trên váy nàng còn in rõ hai dấu tay đen bẩn.

Hạ Tuế An định né tránh theo phản xạ, nhưng rồi lại khựng lại, chẳng biết nên làm gì, cứ đứng ngẩn ra đó.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc