Thiếu Niên Miêu Cương Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 10

Trước Sau

break
Không biết từ khi nào, Kỳ Bất Nghiên đã bước đến phía sau nàng. Một làn hương lạnh nhè nhẹ từ người hắn lan đến khiến nàng thoáng run lên.

Thiếu nữ kia như bị kinh động, buông tay khỏi váy Hạ Tuế An, lảo đảo lùi về sau vài bước, ngã quỵ trên nền tuyết. Gió tuyết rít qua, thổi tung mái tóc dài bết bẩn, kéo theo vạt áo rách nát bay phần phật, để lộ đôi chân trần chi chít vết thương, rớm máu và thâm tím.


Nàng có chút sợ thiếu niên xa lạ kia,

Thế nhưng thiếu niên ấy lại có dung mạo quá đỗi tuấn tú, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt. Dần dần, nỗi sợ trong lòng nàng cũng tan đi ít nhiều, thay vào đó là một chút tò mò len lỏi.

Hạ Tuế An chắc chắn thiếu nữ kia không có ý gây hại, liền lấy hết can đảm, chủ động đưa tay về phía nàng.

Đôi mắt thiếu nữ mở to đầy cảnh giác, giống như con nai nhỏ vừa bị kinh động. Nàng nhìn Hạ Tuế An từng bước bước ra khỏi khách điếm ấm áp, từ trong tay áo nhẹ nhàng đưa ra một bàn tay nhỏ nhắn, sạch sẽ và trắng muốt.

— "Đừng sợ," Hạ Tuế An dịu dàng nói.

Khóe môi Kỳ Bất Nghiên khẽ nhếch lên, nở một nụ cười không rõ ý vị, ánh mắt không hề mang theo cảm xúc nhìn về phía hai người đang đứng giữa màn tuyết.

Nói người khác đừng sợ, nhưng bản thân nàng thì vừa rồi còn sợ đến mức như con chim cút, cuộn mình trong góc khách điếm cơ mà.

Từng bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống, rơi lên tóc, lên vai hai người bọn họ, tựa như phủ lên một tầng bạc mỏng lấp lánh.

Thiếu nữ nhìn gương mặt dịu dàng, hiền hậu của Hạ Tuế An, cuối cùng cũng chần chừ nắm lấy tay nàng, rồi cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn tuyết dưới chân, trông chẳng khác gì một đứa trẻ nhỏ.

Hạ Tuế An để ý thấy bên hông nàng có treo một tấm ngọc bài, bên trong khắc hai chữ nhỏ: “Tuyết Vãn”.

Nàng liền hỏi:

— "Ngươi tên là Tuyết Vãn?"

Tưởng Tuyết Vãn ngây ngô gật đầu. Hạ Tuế An định dẫn nàng vào trong khách điếm — bên ngoài lạnh thế này, đâu phải chỗ để trò chuyện.

Nhưng Kỳ Bất Nghiên lại đưa mắt nhìn đôi đồng tử nhuộm sắc đỏ nâu kỳ lạ của Tưởng Tuyết Vãn.

Khó trách… thì ra đã từng bị hạ cổ.

Vừa bước chân vào đến cửa khách điếm, Tưởng Tuyết Vãn liền bị người kéo đi.

Hạ Tuế An giật mình ngoảnh lại, thì thấy một thanh niên có dung mạo tuấn tú, gương mặt lộ vẻ nghiêm nghị, đang cau mày nhìn chằm chằm vào Tuyết Vãn:

— "Vì sao lại chạy lung tung?"

Hắn đã tìm nàng suốt một ngày, lo sợ nàng bị rơi vào tay đám người kia.

Tưởng Tuyết Vãn lập tức nhào đến ôm lấy cánh tay hắn, ngơ ngác gọi một tiếng:

— "Tam thúc."

Rồi còn ngửa mặt lên thân mật dựa sát vào người hắn.

Ánh mắt Tưởng Tùng Vi lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đẩy đầu nàng xuống:

— "Tuyết Vãn, đừng nghịch nữa."

Hạ Tuế An nhìn qua, thấy tuổi tác của Tưởng Tùng Vi và Tưởng Tuyết Vãn cũng không chênh lệch là bao, liền dè dặt hỏi:

— "Hắn là… tam thúc của ngươi sao?"

Hai người đứng cạnh nhau, quả thực nhìn giống huynh muội hơn là thúc chất.

Tưởng Tuyết Vãn sau khi tìm được Tưởng Tùng Vi thì chẳng nói thêm gì, cứ thế dính chặt lấy hắn. Cuối cùng vẫn là Tưởng Tùng Vi lên tiếng:

— "Không sai, ta là tam thúc của Tuyết Vãn. Quấy rầy các vị, chúng ta xin phép rời đi."

Họ phải rời khỏi Vệ Thành ngay trong đêm.

Tưởng Tùng Vi đang tìm người giúp giải cổ cho Tuyết Vãn.

Điều quan trọng nhất là… Vệ Thành lúc này quá nguy hiểm. Hai người bọn họ đã ẩn náu nhiều ngày, nay buộc phải rời đi càng sớm càng tốt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc