Thiếu Niên Miêu Cương Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 8

Trước Sau

break
Hắc xà bên tai phun ra tiếng "tê tê", đầu lưỡi lướt sát làn da khiến nàng rùng mình, theo bản năng nhắm mắt.

Con rắn đen bò dọc theo cánh tay, rồi xuống đùi nàng, nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể, chậm rãi quay lại chỗ Kỳ Bất Nghiên.

Lúc này, lão ma ma cũng bước từ phía sau Hạ Tuế An ra, nhìn hắn, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Bà quên chưa nói cho Hạ Tuế An biết, trên lầu vẫn còn một thiếu niên mà bà đã thu nhận từ ngày hôm qua — không ngờ hắn lại là người ra tay như vậy.

Kỳ Bất Nghiên thu dọn thi thể trong khách điếm, tùy ý vứt ra ngoài, sau đó một mình ngồi lên quầy, chân dài buông thõng, đôi ủng đen viền bạc khẽ đung đưa theo nhịp.

Trên người hắn đeo không ít lục lạc và trang sức bạc, mỗi khi cử động liền phát ra những âm thanh leng keng nhỏ, như thứ âm thanh có thể mê hoặc lòng người.

Hắn nói mấy câu gì đó với lão ma ma.

Cụ thể là gì, Hạ Tuế An không nghe rõ. Toàn bộ sự chú ý của nàng đã bị đám trùng rắn quanh người Kỳ Bất Nghiên cuốn đi. Đến giờ, nàng vẫn còn cảm nhận rõ ràng xúc cảm của hắc xà vừa liếm qua đầu ngón tay mình — lạnh buốt và mềm trơn, như vẫn còn lưu lại trên da.


Nàng có cảm giác như thể sắp bị rắn cắn đến nơi. Dù hắc xà đã rời đi, bóng ma trong lòng vẫn chưa thể xua tan được ngay.

Ban đầu Hạ Tuế An không định nhìn Kỳ Bất Nghiên nữa.

Nhưng lại sợ chỉ cần lơ là một chút, đám trùng rắn bên người hắn sẽ lại bò lên người nàng, thế là đành len lén liếc về phía hắn. Trên vai và lưng hắn, một con nhện lớn toàn thân ánh tím đang cuộn mình, trông như loài điểu nhện đang ngủ đông.

Dù là nhện nhỏ nàng cũng đã sợ, huống hồ thứ to như vậy, Hạ Tuế An vừa nhìn thấy đã thấy chân tay rụng rời, da đầu tê dại.

Nàng không để lộ ra ngoài, chỉ lặng lẽ dịch người xa hắn một chút, co người ngồi sát vào bên chậu than, chỉ mong bản thân như hòa vào bóng tối, không ai để ý tới. Người này trên người sao lại có nhiều cổ trùng hiếm lạ và đáng sợ đến thế? Nhìn thôi cũng đoán được — tất cả đều có thể giết người.

Đêm khuya, gió lạnh rít qua từng hồi.

Tuyết trắng rơi phủ khắp, hoang lạnh và tĩnh mịch bủa vây lấy cả Vệ Thành — không một bóng người, không một âm thanh. Chỉ có ánh lửa lờ mờ từ khách điếm soi rọi một khoảng nhỏ giữa đêm dài.

Cơn buồn ngủ dần kéo tới, Hạ Tuế An bắt đầu gà gật. Lão ma ma khuyên nàng lên lầu nghỉ ngơi trong một gian phòng trên tầng hai, nhưng nàng lắc đầu từ chối. Đêm nay, nàng không muốn ở một mình.

Lão ma ma cũng không ép. Ba người ngủ lại ngay tại đại sảnh khách điếm có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Cả quán trọ chẳng có bao nhiêu than hồng, chỉ có một chậu, đành đặt ngay giữa sảnh để sưởi chung, không thể đem lên phòng riêng.

Than cháy tí tách, âm thanh nho nhỏ "mắng mắng" vang lên trong đêm yên ắng.

Không gian yên tĩnh lạ thường, Hạ Tuế An mí mắt nặng trĩu, đầu cứ gật gù rồi lại nghiêng sang một bên, suýt chút nữa thì ngủ gật.

Nàng dụi mắt, ngẩng đầu nhìn lên.

Đập vào mắt là gương mặt của thiếu niên có dung mạo đẹp đẽ như một cô gái, đang tựa như chìm trong giấc ngủ. Hàng mi dài rũ xuống, những cổ trùng đáng sợ như rắn hay nhện lúc nãy không biết đã bò đi đâu, cũng không còn dọa người như trước. Nhìn lâu một chút, nàng lại thấy… không đến nỗi đáng sợ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc