— "Có rắn trên người ngươi!"
— "Ma ma, đừng động!"
Hạ Tuế An giọng run run, âm cuối lạc đi, cả người run rẩy.
— "Nó… nó chưa cắn ta…"
Nàng nói rồi nghẹn ngào bật khóc, tiếng nức nở nghẹn nơi cổ họng, dù chưa rơi nước mắt nhưng lời nói lại chẳng đủ sức thuyết phục. Lão ma ma cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn mã tặc đã hoàn toàn mất khả năng chống cự. Từng tên một bị Kỳ Bất Nghiên dùng chính thanh trường đao mà chúng từng kề vào cổ người khác mà kết liễu. Máu văng tung tóe trên sàn nhà, cổ trùng bò ra càng thêm phấn khích, lũ lượt vây quanh vũng máu.
Hắn tiện tay ném thanh đao nhuốm máu xuống đất, đi đến bên bếp lửa vẫn còn âm ỉ, dùng nước ấm bên than hồng rửa sạch tay mình.
Cách hắn làm, hẳn là trước đây cũng chẳng ít lần làm những chuyện như vậy.
Bằng không, sao lại thuần thục đến vậy?
Ánh sáng trong phòng mờ mờ, Hạ Tuế An không nhìn rõ được y phục màu lam điện trên người hắn đã dính bao nhiêu máu. Nàng chỉ thấy bàn tay hắn ngâm trong nước ấm, thon dài trắng trẻo, các đốt ngón tay rõ ràng, tựa như được tạc từ bạch ngọc.
Rửa tay xong, Kỳ Bất Nghiên quay sang nhìn nàng.
Hạ Tuế An căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt:
— "Xin… xin lỗi."
Hắn như có chút bất ngờ.
— "Ngươi đang… nói xin lỗi với ta?"
Hạ Tuế An cố gắng không nhìn về phía vai mình, nơi hắc xà vẫn còn đang cuộn mình:
— "Thực sự xin lỗi... Chúng ta vừa rồi đã làm phiền ngươi. Ngươi… có thể tha cho ta và ma ma được không?"
Kỳ Bất Nghiên bước về phía nàng, ngón tay vẫn còn ướt nước đưa lên khẽ chạm vào đầu hắc xà, vừa nhẹ giọng vừa như trách móc:
— "Ngươi bò lên người nàng làm gì, dọa nàng sợ hãi, lại khiến người ta tưởng ta là kẻ giết chóc bừa bãi?"
Nửa câu sau là hỏi Hạ Tuế An.
Hắc xà đưa lưỡi liếm nhẹ tay chủ nhân như lấy lòng, nhưng vẫn không rời khỏi nàng, dường như rất thích mùi hương trên người nàng.
Hạ Tuế An lập tức lắc đầu như trống bỏi, vội vàng đáp:
— "Không… không có! Ta không nghĩ ngươi là người lạm sát vô tội, ta còn muốn… cảm ơn… cảm ơn ngươi nữa là."
Nàng không dám nhìn thẳng vào đám trùng xà trước mặt, vội cúi đầu, để mặc tóc dài và dải lụa rũ xuống che đi nửa khuôn mặt.
Kỳ Bất Nghiên nhướn mày, ánh mắt dừng trên người nàng:
— "Cảm ơn ta? Nhưng ta đâu có giúp gì cho ngươi."
Ánh mắt hắn lướt qua người thiếu nữ trước mặt — quần áo đơn bạc, trên đầu còn có một lỗ thủng do bị đánh, máu đã khô lại thành từng mảng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch lộ rõ vẻ tiều tụy và sợ hãi. Trông đáng thương đến mức khiến người ta động lòng.
Nhưng… chuyện đó thì liên quan gì đến hắn?
Hắn co ngón tay lại, gõ nhẹ lên đầu hắc xà, khẽ cười:
— "Nếu ngươi còn không về, thì chết luôn trên người nàng đi."
Hạ Tuế An giật mình ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng chạm phải đôi mắt hồ ly hơi xếch nơi đuôi của thiếu niên ấy. Mái tóc dài như thác, đen nhánh, tự nhiên có chút xoăn nhẹ, được buộc thành từng bím nhỏ, xen kẽ một dải lụa màu lam nổi bật giữa nền tóc đen.
Nhìn kỹ, dung mạo của hắn có đôi phần khác biệt với người Đại Chu, nhưng vẻ đẹp ấy lại chẳng thể phủ nhận — một vẻ đẹp vừa lạ, vừa quyến rũ.
Nàng không kìm được lại khẽ lùi một bước.
Chỉ vì hắn vừa nói ra chữ "chết" quá nhẹ nhàng, như thể là chuyện không đáng bận tâm. Nhưng vừa lùi lại, lưng nàng đã chạm phải bức tường lạnh ngắt.