Thiếu Niên Miêu Cương Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 3

Trước Sau

break
“Tiểu cô nương, mau lại đây.”

Cuối cùng cũng có người chịu thu nhận nàng.

Khoé mắt Hạ Tuế An thoáng ướt.

Lo sợ mình hiểu lầm ý tốt của người ta, nàng dè dặt hỏi lại để xác nhận:

“Ngài… ngài bằng lòng cho ta ở lại đây tối nay sao?”

Bà lão mở hẳn cửa ra, vẫy nàng vào trong:

“Ừ, hôm nay lạnh quá. Một cô nương như ngươi mà lang thang giữa đêm, chẳng khéo bị sói tha đi hay chết rét mất.”

“Cảm ơn ma ma…”

Nàng rùng mình, phủi tuyết dính trên người rồi bước vào.

Chờ nàng vào trong, bà lão cẩn thận đóng cửa lại, rồi từ từ đi đến cạnh bếp lò đang đốt dở, cong người kéo nó lại gần chỗ nàng ngồi:

“Ta đi nấu cho ngươi một bát cháo nóng.”

Hơi ấm từ bếp lò lan ra, tuyết trên áo nàng bắt đầu tan, nhỏ thành giọt nước.

Nàng lấy khăn lau qua người, tiện thể đảo mắt nhìn quanh khách điếm.

Ghế gỗ, bàn gỗ bong tróc sơn, cửa sổ đóng kín, trên sàn còn vương lại những vệt máu đã khô, mờ mờ không lau sạch được nữa.

Dấu máu ấy có lẽ đã để lại từ nhiều ngày trước.

Cầu thang dẫn lên tầng hai đã gãy mất một bậc gỗ ở dưới cùng.

Từ chỗ nàng đang ngồi có thể nhìn thấy lan can tầng hai cùng vài cánh cửa phòng khép hờ.


Than trong bếp lò kêu tí tách, từng đợt hơi ấm phả ra. Hạ Tuế An đưa tay sưởi, bất giác lại thấy sống mũi cay cay, muốn khóc.

Không ký ức, không người thân, giữa chốn lạ lẫm chẳng ai quen biết…

Chưa đến nửa khắc sau, lão ma ma bưng đến một bát cháo. Cháo loãng đến mức gần như toàn nước, chỉ lờ mờ vài hạt gạo nổi lềnh bềnh, bên cạnh còn có một chiếc màn thầu cứng như đá.

“Chẳng còn gì ăn, tiểu cô nương ngươi tạm dùng đỡ vậy.”

Nàng hai tay nhận lấy, khẽ nói: “Cảm ơn ma ma.”

“Ngươi sao lại một mình tới Vệ Thành?” Lão ma ma nhìn qua đã biết nàng không phải người bản địa.

“Ta… không nhớ rõ.”

Hạ Tuế An đói đến mức đầu ong ong. Nàng uống liền nửa bát cháo loãng, cơ hồ không cần nhai nuốt, cứ thế trôi thẳng xuống bụng. Tuy không ngon lành gì, nhưng ít nhất cũng khiến cơ thể nàng ấm lên đôi chút.

“Lúc ta mở mắt thì đã thấy mình ở ngoài cửa thành, chẳng nhớ nổi điều gì nữa.”

Ánh mắt lão ma ma dừng lại nơi vết thương trên đầu nàng, cũng đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra, liền thở dài:

“Đứa nhỏ đáng thương…”

Hạ Tuế An cắn mạnh một miếng màn thầu cứng ngắc.

Tiện miệng hỏi: “Ma ma, ngài sống một mình ở khách điếm này sao?”

Hốc mắt lão ma ma khẽ đỏ lên, giọng lạc hẳn:

“Nửa tháng trước, người Hồ đột ngột tấn công Vệ Thành. Con ta theo Tưởng tướng quân liều chết giữ thành… cuối cùng…” – Bà nghẹn lại, không thể nói tiếp – “Nó là một đứa con ngoan.”

Người Hồ tấn công suốt mười ngày mới phá được thành. Giờ mới qua năm ngày, nhưng với những người còn sống sót nơi đây, thời gian như đã kéo dài cả một đời.

Đang trò chuyện, bất chợt trên đường vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Thanh âm đó không mang điềm lành, sắc mặt lão ma ma lập tức biến đổi.

Bà vội vàng dập bếp lò, sợ khói bay qua khe cửa làm người ngoài phát hiện trong khách điếm có người, rồi hạ giọng dặn Hạ Tuế An:

“Tiểu cô nương, mau lên lầu trốn đi, tuyệt đối đừng để người ta thấy.”

Hạ Tuế An ngơ ngác: “Sao vậy, ma ma?”

Lão ma ma liên tục liếc mắt nhìn khoá cửa, giọng run rẩy:

“Chắc là bọn mã tặc nhân lúc loạn mà đến cướp bóc. Đám này chẳng khác gì người Hồ, sau khi thành bị phá, chúng len lỏi vào, thấy gì cướp nấy, gặp người là giết.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc