Lão ma ma vội đẩy nàng lên lầu: “Nếu ta không gọi, ngươi ngàn vạn lần đừng xuống.”
Nhưng đúng lúc đó, cửa khách điếm bị đá bật tung. Ổ khoá vỡ tan, cánh cửa đập mạnh vào tường.
Nghe thấy động tĩnh phía dưới, Hạ Tuế An bất ngờ quay lại giữ chặt lấy tay lão ma ma, khẽ nói:
“Ngài hãy ở lại trên lầu. Để ta xuống.”
Có kẻ ở dưới gằn giọng hét lên:
“Ta biết trong này có người! Nếu còn không ra, bọn ta sẽ châm lửa thiêu rụi cả khách điếm!”
Hạ Tuế An hiểu ra mọi chuyện.
Có lẽ khi nãy, lúc lão ma ma nấu cháo cho nàng, khói bếp đã bay lên theo mái nhà, bị bọn chúng phát hiện.
“Ngươi yên tâm,” lão ma ma nhẹ đẩy tay nàng ra, giọng trấn an, “Chỉ cần ta không chọc giận bọn chúng, thì bọn chúng cũng chẳng buồn giết một bà già nửa sống nửa chết như ta đâu.”
Nói rồi, bà bước nhanh xuống lầu.
Mấy tên mã tặc phá cửa xông vào, gió lạnh thốc vào, xua tan chút hơi ấm hiếm hoi còn sót lại trong khách điếm. Chúng mang theo đao kiếm, ung dung ngồi xuống, chẳng chút kiêng dè.
Lão ma ma run rẩy đi ra, cúi đầu nói rằng khách điếm này đã bị người Hồ cướp sạch, giờ không còn lương thực cũng chẳng còn vàng bạc, chỉ mong các vị “đại gia” rộng lượng tha cho một con đường sống.
Nhưng bọn mã tặc chẳng buồn nghe, một tên vung đao chém mạnh xuống bàn, quát lớn:
“Lão già kia, ít nói nhảm! Mau mang đồ ăn ra đây, bằng không đừng trách bọn ta động thủ!”
Đao trên tay chúng vẫn còn vết máu chưa khô, đủ để thấy mới giết người không lâu.
Lão ma ma hoảng loạn gật đầu, vội xoay người định đi chuẩn bị đồ ăn.
Chẳng đợi bà đi được vài bước, một tên trong bọn đã liếc mắt lên tầng hai, cẩn trọng hỏi:
“Trong khách điếm ngoài ngươi ra, còn ai sống nữa không?”
“Không… không có.”
Tên kia hừ một tiếng, vẫn định lên xem thử.
Lão ma ma vội vàng ngăn lại: “Các vị, trên lầu thật sự không có ai mà…”
Chúng làm ngơ, cứ thế xô bà ngã xuống đất. Một tên đã rút đao ra, ánh mắt tàn độc, sắp sửa vung đao giết người.
Ngay lúc ấy, từ đầu cầu thang xuất hiện một thiếu nữ khoảng mười mấy tuổi.
Nàng mặc váy dài màu cam, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng mùa đông, mặt nhỏ đỏ ửng vì lạnh.
Tóc nàng búi gọn kiểu con bướm, buộc bằng dải lụa sặc sỡ, đuôi lụa buông xuống lẫn vào mái tóc đen nhánh, nổi bật làn da trắng như tuyết.
Đôi mắt nàng trong trẻo, ánh nhìn như soi thấu người đối diện.
“Ma ma…”
Lão ma ma không ngờ nàng lại xuất hiện, vội lảo đảo đứng dậy muốn che trước mặt nàng, nhưng bị mấy tên mã tặc đẩy ngược lại.
“Tiểu cô nương, ngươi sao lại tự dưng lòi ra thế?”
Dù Hạ Tuế An sợ hãi, dù nàng vốn không thích rắc rối, nhưng không thể trơ mắt nhìn lão ma ma bị giết ngay trước mặt mình.
Lưỡi đao mang theo mùi máu tanh rít một đường lạnh toát, dí sát vào cổ trắng nõn của nàng.
Thân đao băng giá khiến nàng run lên bần bật.
Tên cầm đao híp mắt, cười khẩy:
“Bảo sao lão bà kia sống chết không cho bọn ta lên, thì ra trên lầu còn giấu người…”
Chưa nói dứt lời, từ tầng hai lại xuất hiện thêm một người nữa.
Một tên trong bọn trừng mắt hỏi:
“Ngươi là ai nữa?”
Hạ Tuế An cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy một thiếu niên từ trên lầu bước xuống, mỗi bước đi đều khiến bậc thang cũ kỹ vang lên tiếng cót két nặng nề.
Hạ Tuế An không khỏi kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn. Vừa rồi lúc trên lầu, nàng vẫn chưa hề thấy bóng dáng thiếu niên này. Lúc này bất ngờ xuất hiện, lại khiến nàng có đôi chút sửng sốt, cũng không khỏi bị vẻ ngoài của hắn thu hút.