Hạ Tuế An nghiêng người, cúi đầu nhìn kỹ.
Miệng vết thương đã đóng vảy, có vài mảnh đang tự bong ra, để lộ làn da mới vừa tái sinh.
Nàng luôn có cảm giác mình đã quên điều gì đó rất quan trọng. Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra nổi.
Do dự thật lâu, cuối cùng Hạ Tuế An vẫn chọn buông bỏ. Dẫu sao thì... hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là — sống sót.
Nàng muốn đi tìm Kỳ Bất Nghiên.
Ít nhất thì lúc này, người duy nhất nàng có thể tạm thời đặt niềm tin, cũng chỉ có hắn.
Hạ Tuế An đẩy cửa bước ra ngoài. Vài nha hoàn đứng chờ lập tức hỏi nàng có dặn dò gì không.
“Ta muốn đi tìm người đã cùng ta đến đây,” nàng khẽ nói, vô thức siết chặt các ngón tay.
Nét cười vẫn giữ trên môi, nhưng một nha hoàn trong số đó thoáng hiện vẻ khó xử. Tuy có chút do dự, song nghĩ đến thân phận của nàng là người do luyện cổ nhân Kỳ Bất Nghiên dẫn tới, cuối cùng vẫn gật đầu, rồi đi trước dẫn đường.
Trời đã tối, hai bên đường sáng lên những ngọn đèn lồng thanh mảnh rủ xuống, ánh sáng dìu dịu, đẹp đẽ mà lạnh lẽo.
Hai người đi xuyên qua hành lang uốn khúc, quanh co một đoạn khá xa.
Cuối cùng, trước mắt họ hiện ra một sân viện hẻo lánh.
Tường viện phủ đầy dây leo xanh biếc, thi thoảng vang lên những âm thanh rì rầm của côn trùng sâu trong bóng tối.
Hạ Tuế An chậm bước, mắt ánh lên nghi hoặc:
“Hắn ở chỗ này sao?”
“À!”
Một tiếng kêu rền đau đớn vang lên từ trong viện, như xé toang màn đêm tĩnh mịch.
Nàng hoảng hốt:
“Tiếng gì vậy?”
Nha hoàn thì như đã quen, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, đáp:
“Hồi tiểu nương tử, nơi này... là nơi công tử của nô tỳ ở. Còn người tiểu nương tử muốn tìm, đúng là đang ở trong đó.”
Nàng ta hoàn toàn không nhắc tới tiếng kêu vừa rồi là gì. Chính vì vậy, Hạ Tuế An càng thêm tò mò, càng muốn bước vào nhìn cho rõ.
Sợ thì có sợ...
Nhưng thứ nàng lo hơn cả, chính là Kỳ Bất Nghiên xảy ra chuyện.
Bởi từ sau khi mất trí nhớ, nàng hoàn toàn mờ mịt với thế giới này, không còn nơi nương tựa, cũng chẳng dám tin tưởng ai dễ dàng. Nếu ngay cả hắn cũng không còn, nàng thật sự không biết mình sẽ phải sống tiếp thế nào — một thân một mình, chẳng biết đường đi lối về.
Hạ Tuế An ngẩng lên:
“Vậy ta... có thể vào trong chứ?”
Nha hoàn liền cung kính đẩy nhẹ cánh cửa viện đang khép hờ:
“Mời tiểu nương tử.”
Hạ Tuế An bước vào, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn. Nha hoàn vẫn đứng yên bên ngoài. Dưới ánh trăng, nàng ta mặc bộ váy nâu đơn sơ đặc trưng của hạ nhân trong phủ tướng quân, đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía sân, ánh lên một tia hoảng sợ rất mờ nhạt — đến mức gần như không nhận ra.
Chỉ là khi Hạ Tuế An ngoảnh đầu nhìn, nét mặt nàng ta đã lập tức trở lại bình thường như cũ.
“Ngươi không vào cùng ta sao?”
Nha hoàn đáp:
“Tướng quân có dặn, hạ nhân nếu không có lệnh thì không được tùy tiện bước vào nơi này.”
“Vậy... còn ta?”
“Ngài là khách quý do luyện cổ nhân dẫn đến, là người tướng quân đặc biệt căn dặn phải chăm sóc cẩn thận. Tiểu nương tử muốn đến đâu, đều có thể.”
Gió đêm rít qua khe ngõ, lay động chiếc đèn lồng trên tay nha hoàn làm ánh sáng chập chờn. Nàng cụp mắt, dáng vẻ như định đứng đó chờ Hạ Tuế An quay ra.
Đèn dưới mái hiên lúc sáng lúc tối, chiếu lên gương mặt nàng một vầng sáng mờ mịt.