Lần đầu đặt chân đến nơi xa lạ, lòng nàng không khỏi thấp thỏm, bất an.
Nơi đông người... lòng dạ cũng lắm chuyện.
Phủ tướng quân cao vút uy nghi, được xây sát theo thế đường, cửa chính mái cong cong, góc mái vểnh lên mềm mại mà khí phái.
Hậu viện núi non giả sắp đặt xen kẽ cây cối rợp bóng, đình đài lầu các chồng lớp nhau đầy thi vị, khiến Hạ Tuế An nhìn mà hoa cả mắt.
Vừa vào phủ, Kỳ Bất Nghiên đã tách khỏi nàng.
Hạ Tuế An được một nha hoàn đưa đến sân dành riêng cho nữ quyến nghỉ ngơi.
Còn hắn thì được một gã sai vặt dẫn đi đến biệt viện.
Khi nàng đến tây sương phòng, đã thấy có không ít người ở đó.
Tây sương phòng đã để trống một thời gian, muốn quét dọn lại cũng cần mất chút công sức.
Lý tướng quân vừa nhận được tin tức: người luyện cổ đến từ Thiên Thủy trại ở Miêu Cương đã đồng ý ra tay giúp đỡ. Đối phương là một thiếu niên chưa tới hai mươi, xưa nay vẫn hành động một mình, quanh thân luôn có trùng xà độc vật theo sau.
Thế nhưng việc thiếu niên kia lại mang theo một thiếu nữ thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, khiến Lý tướng quân đành phải vội vã sai người chuẩn bị phòng ốc tiếp đãi nàng ở khu tây sương phòng dành cho nữ quyến.
Nha hoàn dẫn Hạ Tuế An vào trong.
Nàng xách theo tay nải, bàn tay siết chặt đến mức trắng bệch cả đốt ngón, thần sắc đầy căng thẳng nhưng vẫn không quên khẽ nói lời cảm tạ với nha hoàn.
“Tiểu nương tử không cần khách khí.” Nha hoàn nhẹ nhàng đáp.
Sau tấm bình phong lớn, bồn tắm đã được đổ đầy nước, lẫn những cánh hoa vương vãi nhẹ trôi, hơi nước mờ ảo bốc lên là là trong phòng. Trên giá treo là một bộ váy mới thêu hoa phượng tinh xảo.
Nha hoàn như cái bóng, nét mặt từ đầu tới cuối vẫn không biến đổi, khóe môi luôn giữ nụ cười vừa phải. Nàng vươn tay ra, định cởi dải thắt lưng bên hông Hạ Tuế An:
“Nô tỳ đến hầu tiểu nương tử tắm rửa.”
“Không cần.”
Hạ Tuế An giữ lấy dải váy suýt chút nữa bị gỡ ra, vội nói:
“Các ngươi lui ra đi, ta tự lo được.”
“Vâng.”
Thấy nàng kiên quyết, nha hoàn lập tức khom người hành lễ rồi rút lui, còn chu đáo khép cửa phòng lại.
Bóng người họ in lên tấm giấy cửa, mơ hồ như hư ảnh.
Tướng quân phủ có người canh gác bên ngoài tây sương phòng, Hạ Tuế An lúc này chỉ còn một mình trong phòng. Nàng bước tới bồn tắm lớn bên vách, bên cạnh là lò hương vừa mới được nhóm lửa, hương thơm nhẹ nhàng thoảng qua.
Mấy ngày nay gió bụi đường xa mệt mỏi, giờ đã đến Tấn Thành, thân thể quả thực đã bám đầy bụi bặm, nàng liền cởi áo, ngâm mình trong làn nước tắm.
Nước hơi nguội, tắm được một lúc nàng liền bước ra.
Nhìn lại đống quần áo cũ sờn rách, đơn bạc trong tay nải, rồi lại nhìn sang bộ váy mới mềm mại phủ cổ lông mà phủ tướng quân đã chuẩn bị, nàng không do dự, liền thay ngay bộ đồ mới.
Đi vài bước, nàng thấy một tấm gương cao dựng bên tường. Hạ Tuế An chỉnh lại cạp váy màu lam sẫm, đi qua soi thử.
Ngực váy được thêu đóa mẫu đơn trắng muốt, tinh tế mà thanh nhã, đường chỉ viền bạc càng khiến sắc váy nổi bật như ngọc, trầm tĩnh mà quý phái.
Khuôn mặt nàng không trang điểm, làn da trắng mịn, mềm mại như nước. Mái tóc đen nhánh rủ xuống vai, suôn mượt mà ngoan ngoãn.