Thiếu Niên Miêu Cương Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 21

Trước Sau

break
“Làm phiền rồi.” Hạ Tuế An khẽ nói, rồi bước chân vào.

Vừa đi tới khoảng sân giữa đình viện, nàng còn chưa kịp định thần, thì bất ngờ — một bóng người từ bên trái lao thẳng tới, nhanh như chớp, khiến nàng không kịp trở tay.


Nàng theo bản năng nghiêng người né tránh.

Nhưng đế giày thêu vướng vào một phiến đá xanh gồ ghề, khiến nàng loạng choạng ngã ngửa ra phía sau, ngã phịch xuống đất.

Nàng ngẩng đầu nhìn rõ — người vừa lao tới là một nam tử chừng hai mươi mấy tuổi, sắc mặt tái xanh, ánh mắt đờ đẫn ẩn hiện nét hoảng loạn, khóe miệng còn chảy nước dãi, nhưng trên người lại mặc một bộ hoa phục quý giá.

Hai bàn tay hắn, toàn bộ móng tay đã bị nhổ sạch, máu chảy đầm đìa, lớp thịt đỏ hỏn lộ ra ngoài. Hai chân trần, không mang giày, móng chân cũng không còn, chỉ còn lại lớp thịt tơi tả đầy máu.

Hạ Tuế An giật mình đứng bật dậy.

Nàng vừa định chạy ra ngoài thì phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, âm điệu nhẹ như gió thoảng.

Từ trong phòng, một người chậm rãi bước ra. Vẫn là bộ y phục quen thuộc ấy, Kỳ Bất Nghiên thong thả đi ngang qua người nam tử đang run rẩy dưới đất, tiến thẳng đến trước mặt nàng.

“Sao ngươi lại đến đây?” – hắn hỏi.

Hạ Tuế An chưa từng gặp phải cảnh tượng nào khủng khiếp như thế này, đến cả lời cũng nói không tròn:

“Hắn… hắn…”

“Hắn làm sao?”

Kỳ Bất Nghiên kiên nhẫn dẫn dắt, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

Hạ Tuế An muốn xoay người bỏ chạy, nhưng hắn đã vươn tay, nhẹ nhàng vòng qua eo nàng kéo lại. Bàn tay hắn lạnh buốt như băng, khiến nàng rùng mình.

Giọng hắn vẫn dịu dàng như trước:

“Nói cho hết lời đi.”

Nàng hoảng loạn, giơ tay đẩy hắn ra:

“Tay chân hắn không còn móng… là ngươi làm sao?”

Không khí đột ngột căng thẳng.

Một con rắn đen trườn ra, quấn chặt lấy cổ tay nàng.

Hắc xà càng siết càng mạnh, để lại hai vệt hằn đỏ rát bỏng trên da thịt. Hạ Tuế An lập tức không dám động đậy.

“Đúng vậy, là ta làm.”

Kỳ Bất Nghiên cúi đầu nhìn nàng, gương mặt vẫn điềm đạm, khoé môi nở nụ cười nhẹ:

“Ta đang giúp hắn giải cổ.”

“Ngươi dễ sợ hãi như vậy, khiến ta suýt nữa muốn giết luôn cho rồi.”

Nghe hắn nói là đang giải cổ, Hạ Tuế An vẫn chưa hoàn toàn tin, nghi ngờ trong lòng vẫn chiếm phần lớn.

Giải cổ… lại cần phải rút sạch móng tay móng chân người ta sao?

Nhưng rất nhanh, nàng không thể không tin nữa.

Nam tử kia lăn lộn trên mặt đất, trên những đầu ngón tay đỏ lòm lộ ra lớp thịt hồng nhầy nhụa, từ đó… có thứ gì đó đang ngọ nguậy.

Từ kẽ thịt hở, từng con cổ trùng trắng muốt như dòi bọ lần lượt bò ra, thân thể căng tròn như đã hút đủ dinh dưỡng. Chúng chen chúc trườn ra khỏi đầu ngón tay, lớp này đến lớp khác, nối đuôi nhau.

Hễ vừa chạm ánh trăng, chúng liền lăn ra chết.

Đàn cổ trắng ấy giãy giụa một chút rồi rơi lả tả xuống nền đất, như tuyết tàn.

Hạ Tuế An sững sờ, buông xuôi toàn bộ giãy giụa. Bên cạnh, là thiếu niên đang đứng rất gần, hơi thở nhè nhẹ phả vào, mang theo một hương thơm nhàn nhạt, lành lạnh, khó tả.

Tứ chi hắn thon dài, động tác mềm mại như linh xà, vừa động đã như có thể bao trọn lấy nàng. Áo bào rộng rãi, bị nàng lúc nãy giãy dụa đẩy lệch, cổ áo hơi mở, mơ hồ để lộ xương quai xanh trắng ngần dưới lớp vải.


Chờ khi đàn cổ trắng cuối cùng cũng chui ra hết, nam tử kia đã đau đến ngất lịm, toàn thân mềm nhũn như không còn sức lực, nằm bệt dưới đất như một đống bông rũ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc