Thiếu Niên Bất Lương Và Cô Gái Câm

Chương 11:

Trước Sau

break

 

Trong cuộc đời Phó Dịch niên có rất ít những lúc lúng túng như vậy, đặc biệt là ở trường học.

 

Trên cơ bản hắn không chọc người khác là may rồi, ai nào dám chọc tới hắn?

 

Nhưng, không ai ngờ được một ŧıểυ bá vương được chứng thực này lại bị một thiếu nữ yếu đuối đẩy một cái là ngã.

 

Hiện tại đang là giờ tan học, người trên hành lang đi tới đi lui, không ít người đều thấy được cảnh này, sau đó vì kinh ngạc mà dừng bước.

 

Dư Điềm cũng không ngờ, Phó Dịch Niên sẽ ''yếu đuối'' như vậy.

 

Cho nên ngay sau đó cô lập tức ngây dại.

 

Trái lại là một người trong cuộc khác, Phó Dịch Niên sau khi ngạc nhiên lúc đầu, bình tĩnh đứng dậy phủi phủi tro bụi dính trên người mình, tiếp đó há mồm rống to một câu ''Nhìn con khỉ gì ----''

 

Đám người nhất thời bừng tỉnh đại mộng, như chim muông tản đi.

 

Dư Điềm cắn môi dưới, qua mấy chục giây, quay người rời đi.

 

Lần này, Phó Dịch Niên đi bên cạnh Dư Điềm, Dư Điềm cũng không tiếp tục làm ra bất kỳ động tác thể hiện không vui gì.

 

Phó Dịch Niên nhếch miệng cười.

 

''Điềm Điềm, vậy đây là đồng ý cùng tôi đi mua bữa sáng đúng không?''

 

Dư Điềm quay đầu, dùng tay ra hiệu ngậm miệng lại với hắn.

 

Phó Dịch Niên ngoan ngoãn nghe lời, ý cười giữa khóe mắt đuôi mày lại không giấu được.

 

Duyên phận giữa người với người, có đôi khi đặc biệt như vậy.

 

Ngày đó lần đầu gặp nhau trong con hẻm nhỏ, khiến Phó Dịch Niên ngoài ý muốn trao đi nụ hôn đầu.

 

Đố là mùi vị tốt đẹp mà ngay cả trong mơ cũng không làm người ta quên đi được.

 

Chua chua ngọt ngọt, giống kẹo mơ mà khi còn bé Phó Dịch Niên rất thích.

 

Hai người sóng vai đi vào phòng bán hàng, lại một trước một sau đi ra khỏi phòng bán hàng.

 

Trong tay Phó Dịch Niên là ly trà sữa, trong miệng gặm sandwich, nhìn về phía thân thể mảnh mai của thiếu nữ phía trước, trong đầu lại hiện ra báo cáo điều tra mới nhận được hôm qua.

 

Mắt sắc của thiếu niên thật sâu, như một vũng đầm thời xa xưa.

 

Không thấy đáy.

 

''Điềm Điềm, cậu, cậu và Phó Dịch Niên thật sự quen nhau sao?''

 

Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, đầu tiên là Dư Điềm hơi sửng sốt, sau đó mới chậm rãi ngước mắt, nhìn Hứa Chính Duy đang bất an bứt rứt đứng trước bàn mình.

 

Trong tay cậu ta còn đang ôm một trái bóng rổ.

 

Từ khi Phó Dịch Niên bắt đầu mỗi ngày đi học đúng giờ, lại rất thích đi theo bên cạnh lượn vòng quanh Dư Điềm, khoảng thời gian mà Hứa Chính Duy xuất hiện xung quanh Dư Điềm bất giác cũng giảm bớt đi rất nhiều.

 

Mà trong trường, tin đồn liên quan đến Phó Dịch Niên và Dư Điềm tựa như trong vô hình từ hiện lộ rõ ra ngoài trở thành vụng trộm, chắc có lẽ có giáo viên nghe phong phanh xong sau đó cảnh cáo.

 

Nhất Trung là trường học lấy việc học đặt lên hàng đầu, mặc dù bây giờ đã không còn lệnh cấm yêu đương gì, nhưng ở phương diện này vẫn kiểm soát nghiêm khắc hơn trường khác rất nhiều.

 

Cho nên chủ nhiệm lớp tìm hai người đến để tra hỏi trước.

 

Nói là vậy, thật ra đối tượng mà chủ nhiệm lớp hỏi đại đa số đều là Phó Dịch Niên, còn đối với học sinh không nói được lại ngoan ngoãn điềm đạm, thành tích vượt trội như Dư Điềm, sau khi đối phương lắc đầu phủ nhận chuyện này thì để cô ngồi xuống một bên nghỉ ngơi trước.

 

''Dư Điềm phủ nhận, vậy còn em? Phó Dịch Niên?''

 

Đối với nhân vật từ hồi khai giảng đến giờ không thấy mặt được mấy lần, đánh nhau gây rối thì lại thường xuyên nghe thấy khiến nhân viên nhà trường có chút phiền phức nhức đầu thì giọng điệu của chủ nhiệm lớp tệ hơn nhiều.

 

Nhưng Phó Dịch Niên cũng không thèm để ý.

 

''Em? Em không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận''

 

Câu trước còn có thể khiến người ta yên tâm, câu sau lại khiến tim người ta cũng treo lên.

 

''Câu này của em là có ý gì?''

 

''Ý gì? Chính là ý trên mặt chữ đó'' Phó Dịch Niên cười ''Không thừa nhận là vì Dư Điềm phủ nhận, còn nếu không phủ nhận thì...Em đang theo đuổi Dư Điềm''

 

Lời này vừa nói ra, toàn bộ không khí đều yên lặng.

 

Chủ nhiệm lớp nghẹn lời.

 

Ông nhìn Phó Dịch Niên, lại quay đầu nhìn Dư Điềm, người trước thái độ bất cần đời, người sau biểu hiện lạnh nhạt, thực sự rất khó để người ta nhìn ra được gì.

 

''Phó Dịch Niên'' Chủ nhiệm lớp nặng nề thở dài ''Kiểu nói đùa này...''

 

''Ai nói em đùa?'' Phó Dịch Niên trực tiếp ngắt lời chủ nhiệm lớp, đồng thời thu lại vẻ mặt ''Thầy, em đang nghiêm túc''

 

Lúc Phó Dịch Niên nói ra hai chữ ''nghiêm túc'', hai tay Dư Điềm nắm chặt lấy nhau.

 

Nhưng không ai phát hiện chi tiết nhỏ này, bao gồm chính Dư Điềm.

 

Chủ nhiệm lớp chỉ là thấy hơi ngạc nhiên.

 

Phó dịch Niên là thiếu niên còn chưa vị thành niên, nhưng dù là khí chất phát ra hay thu lại một cách tự nhiên hay sắc thái sắc bén toát ra trong mắt lúc này, đều khiến người ta không dám khinh thường.

 

Không hiểu sao, chủ nhiệm lớp cảm thấy nếu Phó Dịch Niên chịu đi con đường chính đa͙σ, thành tựu tương lai e là sẽ làm người khác hết sức ngạc nhiên.

 

Nhưng còn chưa đợi ông kịp phản ứng, Phó Dịch Niên đã tự nhiên mà nói ra trước.

 

''Em biết hiện tại mình vẫn chưa xứng với Dư Điềm''

 

''Cho nên, em định từ giờ trở đi sẽ nghiêm túc học tập, trở thành người đàn ông xứng với Dư Điềm!''

 

Lời tuyên thệ này khiến thầy như bị sét đánh muốn nướng chín trong thì mềm còn bên ngoài xốp giòn.

 

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường

Báo lỗi chương