Dư Phương Chính là một người đàn ông luôn đặt chuyện của em gái lên hàng đầu.
Trần Huệ Huệ và vợ anh ta nhiều năm, đã biết rõ tính cách của chồng mình, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ ghen một chút nhưng hầu hết vẫn là hâm mộ.
Hâm mộ Dư Điềm có một người anh trai tốt như thế.
“Huệ Huệ? Sao em lại không nói nữa? Rốt cuộc ŧıểυ Điềm làm sao?”
Giọng nói của Dư Phương Chính khiến Trần Huệ Huệ lấy lại tinh thần.
Cô sắp xếp ngôn từ một chút, sau đó nói chuyện trong nhà bếp cho chồng nghe.
Dư Phương Chính nghe Trần Huệ Huệ nói: “ŧıểυ Điềm nói con bé không được khỏe nên về phòng nghỉ ngơi trước” thì suýt chút nữa nhảy dựng lên, anh ta còn tưởng Dư Điềm chỉ là đi học mệt mỏi nên đi ngủ sớm.
Nhưng Dư Phương Chính cũng nhanh chóng nuốt mối nghi ngờ này lại.
Anh ta hiểu tính tình của Trần Huệ Huệ, nếu như Dư Điềm thực sự không khỏe thì chắc chắn cô sẽ lập tức gọi điện cho anh ta.
Hơn nữa, Dư Phương Chính liền nhạy bén phát hiện ra chỗ không đúng.
“Thế nên, ý của em là ŧıểυ Điềm nghe được tên của Lam Chính Lâm thì mới bắt đầu kỳ lạ như thế?”
Khi Dư Phương Chính nói đến ba chữ “Lam Chính Lâm”, giọng điệu đầy sự chán ghét.
Trong mắt Dư Phương Chính, Lam Chính Lâm chính là “hung thủ” đã giết chết em gái mình.
Nếu như nói tình cảm Dư Phương Chính dành cho Dư Điềm giống như là cha con, vậy thì tình cảm của Dư Phương Chính và Dư Hinh chính là bạn bè, mặc dù bình thường hay nói móc và châm chọc nhau, nhưng vẫn luôn cổ vũ cho nhau. Hồi hai người còn nhỏ, cha Dư mẹ Dư vì bận rộn chuyện làm ăn nên không có thời gian chăm sóc cho các con, Dư Phương Chính và Dư Hinh từ nhỏ đã rất độc lập.
Xét về mặt nào đó thì tính cách của hai người cũng rất giống nhau.
Thế nên, khi Dư Hinh quyết định yêu Lam Chính Lâm, Dư Phương Chính không thể nào hiểu được, hơn nữa, cũng không hề xem trọng con người này.
Trong mắt Dư Phương Chính, Lam Chính Lâm là một người có gương mặt đẹp trai, tính cách ôn hòa, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, còn bên trong anh ta là một kẻ thâm trầm, tâm tư nhìn không tài nào thấu.
Tâm tư khó lường, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng Dư Hinh lại giống như bị Lam Chính Lâm bỏ bùa mê thuốc lú, khuyên nhủ thế nào cũng không nghe.
“Anh, anh yên tâm, em không phải trẻ con, em sẽ chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”
Đến tận bây giờ, Dư Phương Chính vẫn nhớ rõ Dư Hinh đã nói với mình như thế. Nhưng mà, cho dù thế nào anh ta cũng không tưởng tượng nổi, cái mà em gái anh ta nói là “chịu trách nhiệm” chính là mang theo đứa bé trong bụng nhảy lầu.
Sau khi mang thai, Dư Hinh đã bị trầm cảm, nhưng dù thế vẫn nhất quyết đi làm. Công việc của Lam Chính Lâm rất bận rộn nên cũng không thể ở cạnh vợ 24/24, thế nên khi xảy ra sự việc kia, ngay cả cha Dư mẹ Dư cũng không thể đổ tội lỗi lên đầu con rể.
Nhưng Dư Phương Chính lại cảm thấy chuyện này hơn nửa trách nhiệm là thuộc về Lam Chính Lâm.
Dư Hinh là vợ anh ta, đứa bé trong bụng là con anh ta, cho dù Lam Chính Lâm có bao nhiêu lý do đi chăng nữa thì cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm.
Huống hồ, trước khi Dư Hinh xảy ra chuyện, Dư Phương Chính đã nhận được một tin nhắn của em gái.
Sau khi nhận được tin nhắn, Dư Phương Chính lập tức tới thăm em gái, nhưng Dư Hinh lại nói tin nhắn đó chỉ là vì bản thân nghĩ miên man quá nên muốn giải tỏa chứ cũng không có chuyện gì, Dư Phương Chính không cần để ý.
Lúc đó, trông Dư Hinh bình tĩnh không hề giống một người bị bệnh trầm cảm.
Ưu nhã thong dong mới là dáng vẻ mà Dư Hinh nên có, nhưng từ khi kết hôn với Lam Chính Lâm, dáng vẻ đó đã dần dần biến mất.
Dư Phương Chính nghe em gái nói vậy nhưng cũng chưa yên tâm lắm, vốn dĩ anh ta định chờ sau khi đi công tác về sẽ đưa Dư Hinh tới bác sĩ tâm lý. Nhưng Dư Phương Chính lại không ngờ, anh ta còn chưa về thì em gái đã rời đi.
Ngay cả hành vi nhảy lầu tự sát cũng khiến Dư Phương Chính cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Chỉ là không nghĩ tới, Dư Điềm lại vì chuyện này mà mất khả năng nói chuyện.
Tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến Lam Chính Lâm.
Thế nên, cho dù Lam Chính Lâm bị cha mẹ gây áp lực như thế nào cũng không chịu tái hôn, lại còn thường xuyên tới thăm cha Dư mẹ Dư, thì vẫn không thể làm tan biến hiềm khích trong lòng Dư Phương Chính được.
Sự chán ghét Lam Chính Lâm được Dư Phương Chính thể hiện rõ ràng ra mặt.
Lam Chính Lâm cũng hiểu được nên chưa bao giờ chủ động đến thăm.
Nhưng mà lần này...
Dư Phương Chính đang suy nghĩ điều gì.
...
Thời gian gần đây, bên cạnh Dư Điềm có một tùy tùng.
Một tùy tùng khiến người ta nhìn thấy là tự động cách xa ba mét.
“Điềm Điềm, tôi đói quá, còn chưa kịp ăn sáng, cậu đến căng tin với tôi đi.”
“Không thì lát nữa học thể dục chạy 1000 mét tôi đói ngất ra đấy thì phải làm sao?”
“Điềm Điềm, Điềm Điềm, Điềm Điềm...”
Dư Điềm đột nhiên dừng bước, nếu không phải Phó Dịch Niên phản ứng nhanh thì đã đâm vào người cô rồi.
Phó Dịch Niên vẫn luôn quan tâm đến gương mặt này của mình.
Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thấy may mắn thì đã bị đẩy mạnh một cái.
Theo lý mà nói, sức lực của Dư Điềm không lớn, Phó Dịch Niên bị đẩy một cái cũng chẳng khác nào mèo cào. Nhưng hắn vừa mới dừng lại nên thân thể hơi mất thăng bằng, Dư Điềm vừa “đẩy nhẹ” một cái thì hắn đã ngã ngửa về sau.