Sau đó, cuộc nói chuyện này không giải quyết được gì.
Thứ nhất, hai người hiện tại hoàn toàn chính xác là không có giao du gì, thứ hai, yêu đương mang tới cho người ta động lực, chủ nhiệm lớp cũng từng vì theo đuổi bạn gái mà cố gắng giảm cân, từ một chàng trai nặng 100kg biến thành dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, trong lòng thầy biết rõ nhất.
Nếu như vì thích Dư Điềm có thể cho Phó Dịch Niên động lực cố gắng, thì ông vẫn rất mừng.
Nhưng trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, mặt ngoài nên làm thế nào thì vẫn phải làm.
Quả nhiên, sau khi chủ nhiệm lớp nhắc nhiều lần, tin đồn trong lớp ít đi rất nhiều.
Mặc dù ''hiện tượng'' Phó Dịch Niên đột nhiên bắt đầu hăng hái lên, mỗi ngày đến trường đúng giờ, còn chưa từng về sớm vẫn làm người ta bàn tán hăng say, nhưng bản thân Phó Dịch Niên không phải đối tượng dễ trêu gì, mọi người cũng không dám đàm tiếu trắng trợn.
Sau đó Dư Điềm cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Bỏ qua không nói đến Phó Dịch Niên ngồi ở phía sau thỉnh thoảng ''quấy rối'' mình.
Chỉ cần nghĩ tới Phó Dịch Niên, Dư Điềm rất dễ thất thần.
Giống như lúc nãy.
Mãi đến khi Hứa Chính Duy xuất hiện.
Dư Điềm nhìn vẻ khó chịu trên mặt đối phương, lúc đầu định lắc đầu, nhưng không biết sao trước khi lắc đầu thì tay cầm bút đã hoạt động.
[Có quen hay không thì quan trọng lắm sao?]
Hàng chữ này khiến con ngươi đen nhánh của Hứa Chính Duy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co quắp lại.
Thật ra câu này của Dư Điềm cũng không có ý gì khác, đơn thuần là vì dưới cái nhìn của cô, câu hỏi này của Hứa Chính Duy là câu hỏi không đầu không đuôi, cô chỉ hỏi ngược lại mà thôi.
Thật tình không biết, rơi vào trong mắt Hứa Chính Duy thì ý nghĩa lại không như vậy.
''Vậy nên là rất quen với nhau đúng không?''
Lời này của thiếu niên giống như lẩm bẩm nói nhỏ, Dư Điềm cũng không nghe rõ.
Cô chỉ nhìn biểu hiện xoắn xuýt của Hứa Chính Duy, bắt đầu cảm thấy hơi thiếu kiên nhẫn, đang định viết thêm gì đó, cuối cùng Hứa Chính Duy mở miệng, trong giọng nói mang theo ý tứ cay đắng mà Dư Điềm nghe không ra.
''Nếu đã vậy, cậu thuận tiện hỏi giúp tôi một chút, trận bóng tháng sau có thể đến giúp một việc không?''
Ngòi bút trên giấy dừng lại.
Mắt hạnh xinh đẹp của thiếu nữ nhìn qua Hứa Chính Duy, nhìn cái bóng của mình xuất hiện trong ánh mắt trong suốt như hồ nước sạch sẽ, làm trái tim Hứa Chính Duy đập rộn lên.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy mình còn có cơ hội, hẳn là nên thử lại một lần nữa.
Nếu không thì chắc chắn sẽ hối hận.
Dư Điềm cảm thấy Hứa Chính Duy hơi lạ.
Cô chưa từng thấy biểu hiện của một người có thể thay đổi nhiều lần trong một thời gian ngắn như vậy, vả lại đến cuối cùng trong mắt kia bắn ra tình cảm mãnh liệt nóng bỏng, trong phút chốc làm Dư Điềm cảm giác hơi sợ hãi.
Lại là cảm giác khiến người ta buồn nôn quen thuộc kia.
''Tôi...''
''Điềm Điềm, có muốn đi ăn cơm trưa cùng bọn mình không?''
Đột nhiên một giọng nữ xông tới, xáo trộn mọi thứ.
Hứa Chính Duy vất vả lấy hết can đảm quyết định nói ra lời tỏ tình, cứ như vậy kẹt lại trong cổ họng, nghẹn đến khó chịu.
Dư Điềm ngược lại là thở phào một hơi, bất kể đối phương vốn định nói gì hay làm gì, trực giác Dư Điềm đều nói cho cô biết, tốt nhất là cứ làm bộ như không biết gì hết đi.
Như vậy là tốt nhất.
Cho nên lần đầu tiên Dư Điềm đồng ý lời mời cơm trưa của đối phương.
''Tớ no rồi, đợi lát nữa về phòng học với mấy người Mỹ Ngô đi, không đợi các cậu nữa''
Hoàng Dĩ Nhu nói, cũng không đợi người khác trả lời, bưng khay thức ăn của mình lên, đứng dậy rời đi.
''Dĩ Nhu, haiz...'' Nhìn bóng lưng hờ hững của Hoàng Dĩ Nhu, Tề Úc Như quay đầu, nói xin lỗi với Dư Điềm ''Tính tình cậu ấy thẳng như vậy đó, ŧıểυ Điềm cậu tuyệt đối đừng để bụng nha''
Dư Điềm lắc đầu, tỏ ý mình sẽ không để ý.
Từ khi mất đi khả năng nói đến giờ, Dư Điềm cũng xem như nếm được không ít sự thật ấm lạnh.
Cô lúc trước mặc dù không gọi là được người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nhưng vòng quan hệ thì luôn không có vấn đề gì, thậm chí còn mấy lần được đề cử làm đại diện khóa, nhưng từ sau khi mất tiếng, Dư Điềm lại có thể cảm nhận được, ánh mắt bắt đầu chuyển biến của mọi người.
Có đồng cảm thương hại, có tò mò tìm hiểu, nhiều kiểu, mặc dù mọi người sẽ không biểu hiện ra thẳng trước mặt cô, nhưng có đôi khi, bàn tán sau lưng càng tổn thương người ta hơn.
Cô biết, còn có người đặt biệt danh sau lưng cô, gọi là ''con nhỏ câm điếc''
Trong đó không thiếu kẻ mà cô xem là ''bạn tốt''.
Đây cũng là lý do tại sao khi anh cả đề nghị muốn giúp mình xử lý chuyển trường, cô không phản đối.
Dư Điềm biết tính tình của mình thay đổi rất nhiều, nhưng ác ý đến từ những người mà mình vốn cho là thân thiết vẫn khiến cô cảm thấy tổn thương.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng như thế, vẫn còn rất nhiều người trong lòng có suy nghĩ lương thiện.
Tựa như thiếu nữ tóc ngắn trước mặt, cũng là một trong những người ngày đó bàn tán về Phó Dịch Niên mà cô nghe được ở hành lang.
''Cậu ấy thích Hứa Chính Duy nên mới như vậy đó, con gái yêu đơn phương luôn dễ để bụng mấy chuyện vụn vặt'' Tề Úc Như, một người nói chuyện chíp chíp cũng nói đến mức rất vui vẻ, nói đến chỗ này thì quay đầu tìm kiếm sự tán thành của Dư Điềm ''Cậu nói xem có đúng không ŧıểυ Điềm?''