Không khí trở nên nóng bỏng.
Tưởng Nam Ngũ chửi thầm trong lòng, anh ta chịu thua với ánh mắt của Thời Dã, nắm lấy cánh tay cậu rồi đè xuống dưới thân anh.
“Thời Dã, cậu biết bản thân đang làm gì không?”
Đương nhiên là không biết, đây là lần đầu tiên của Thời Dã.
Cậu nhìn gương mặt đang gần sát của Tưởng Nam Ngũ.
Lần đầu tiên cậu nhìn rõ được như vậy, cậu mê trai.
Trời mẹ, nếu có thể ngủ với người như này thì kêu cậu ở biệt thự, đi xe thể ȶᏂασ cũng được.
“Tôi biết, biết...” Thời Dã né tránh ánh mắt nóng rực của anh ta: “Đây là... Lần đầu tiên... Xin cậu nhẹ tay...”
Gương mặt mê người của thiếu niên ửng một màu đào, dọc theo cằm đỏ đến phía trong đồng phục trắng xanh.
Tưởng Nam Ngũ hít một hơi sâu, giảm bớt sự kích động và nóng bỏng trên người. Nắm lấy mặt của Thời Dã xoay qua, không do dự hôn sâu vào.
“Ưm...”
Môi chạm môi, lần đầu tiên của Thời Dã.
Cậu hơi ngạc nhiên hé miệng, anh thừa dịp dùng lưỡi luồn vào trong, hôn thêm sâu.
Cậu ngơ ngơ trợn tròn mắt, khẩn trương nắm chặt ngón tay. Cảm nhận đôi môi ấm áp của anh, hai chiếc lưỡi ẩm ướt quấn lấy nhau.
Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ.
Mềm, thích.
Chỉ là một điều đơn giản nhưng lại có phản ứng mềm mại kỳ dị, giống như vào lúc này đối phương mà họ đang hôn là người họ yêu nhất.
Phản ứng của cậu rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, cảm giác khô nóng trên người ngày càng nhiều.
Ánh mắt của cậu ngây thơ, nắm lấy cánh tay anh, tâm lý theo bản năng dựa vào anh, ngay cả sợi tóc rũ xuống đều chạm vào lòng Tưởng Nam Ngũ.
tìиɧ ɖu͙© của vốn dĩ là củi khô lửa cháy, chỉ cần thêm chút lửa đã cháy đến tận đồng cỏ.
Anh lùi lại một chút, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi cậu: “Nhắm mắt, hôn lại tôi.”
Sau đó tiếp tục hôn.
Anh dùng lưỡi rất ôn nhu lại lưu luyến, tiếng nước bọt làm thời gian kéo dài. Thiếu niên vừa được nếm trải ngọt ngào không muốn tách ra dù chỉ một giây.
Nụ hôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm động tác của anh từ nhẹ nhàng trở nên hoang dã hơn, Thời Dã hô hấp khó khăn nên muốn lùi ra né tránh, lại bị anh nắm gáy ấn lại.
“Ưm... Ơo...”
Miệng không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Thời Dã nắm lấy ống tay áo Tưởng Nam Ngũ, cảm giác sợ hãi lúc đầu biến mất, thay thế là cảm xúc sung sướиɠ tê như điện giật, cơ thể nóng lên.
“Ưm... Không được... O...”
Tưởng Nam Ngũ bị đẩy nhẹ ra.
Cánh môi của cậu bị hôn đến đỏ bừng ướt át, lúc đóng lúc mở bởi vì cố gắng hô hấp. Giống như một đóa hoa tỏa ra hương thơm dụ người hái.
Trong mắt của anh lộ ra sự say mê, nhìn chằm chằm vào đôi mắt chứa sương mù, vành tai đỏ thấm và xương quai xanh.
Thời Dã cảm thấy anh ta đang dùng ánh mắt để bảo cậu cởi quần áo.
“Hiện tại thì sao?”
“Cậu nói gì?”
“Bây giờ làm được không?”
Âm sắc của anh hơi thay đổi, từ giọng thiếu niên biến thành giọng tràn đầy sức hấp dẫn. Thời Dã đột nhiên nhận ra cậu cũng là một người thanh khống.
*thanh khống: những người mê giọng nói hay
“Được.”
Nụ hôn như muốn lấp đất che trời, Thời Dã thấy cậu như đóa hoa trong trắng sắp nghênh đón mưa to. Nụ hôn này chỉ là khúc dạo đầu của về sau.
Rất mạnh bạo.
Nhưng cậu thích.
“Ư...”
Thời Dã chậm rãi học được cách hôn lại Tưởng Nam Ngu, sức nóng trên người cậu càng lúc càng nhiều. Đầu óc cũng ngừng hoạt động.
Chỉ muốn bị đối xử thô bạo.
Cậu sờ sống lưng của anh, mới đầu còn hơi ngượng. Nhưng thấy anh còn quá mức hơn nên cũng ném sự ngượng ngùng đi lên 9 chín tầng mây.
“Ha... Ưm...”
Tưởng Nam Ngũ vuốt ve eo của Thời Dã, nghe cậu rêи ɾỉ bên tai làm anh không nhịn được. Kéo quần lưng thun của cậu ra, đưa tay vào bên trong qυầи ɭóŧ.
“Á—”
Bị một bàn tay ấm áp nắm lấy làm Thời Dã run cả người.
Tưởng Nam Ngũ làm theo ý nghĩ của chính anh, vuốt ve cây ©ôи th!t đã hơi cương trong tay.
Anh vừa mới cử động thì Thời Dã đã chịu không nổi nghiêng đầu né nụ hôn, khó chịu dựa vào vai anh. Miệng rêи ɾỉ theo kiểu khác.
Vừa mềm vừa có tính dụ dỗ.
“Chậc.”
Anh làm nhanh hơn, vừa mau vừa mạnh.
Lúc trước Thời Dã cũng đã từng tự mình thủ dâm, nhưng không sướиɠ bằng hiện tại.
“A, ư ử—”
Không lâu sau thì chất lỏng ấm áp chảy ra tay Tưởng Nam Ngũ, anh cười một tiếng.
Thời Dã sướиɠ phát ngất, cậu nhất thời không kịp phản ứng anh cười như vậy nghĩa là gì.
“Đến lượt tôi, Thời Dã.”
Quần của cậu bị cởi ra, nằm chung với quần Tưởng Nam Ngũ ở góc giường.
Thời Dã chớp mắt, làm rơi vài giọt nước mắt.
Tưởng Nam Ngũ ôm lấy eo cậu đặt cậu xuống giữa giường, rồi ngồi quỳ trên người cậu, cởi ra áo trên.
Thời Dã không kiềm được mà nuốt nước miếng.
85 điểm.
Vai rộng eo thon, bụng tám múi, sinh viên đại học.
“Ưm...”
Thời Dã hôn lộn xộn vào người anh, cảm giác khô nóng dần trở lại.
Anh nâng cổ cậu lên, tay dần hạ xuống dưới.
“Ư...”
qυầи ɭóŧ bị kéo ra khỏi bắp đùi.
Cậu cảm nhận được tay anh đang xoa mông cậu, dùng sức rất thoải mái.
Nhưng cậu hiểu được anh muốn làm gì, cơ thể không tự chủ được căng thẳng.
“Thả lỏng.”
Anh dùng sức xoa bóp mông của cậu, càng tiết dục, dưới thân càng cứng.
“a...”
Thời Dã cũng muốn thả lỏng. Nhưng đằng sau có cây gậy chọc chọc, phía trước lại có ngón tay đang thử, cậu thả lỏng không nổi.
Tưởng Nam Ngũ nghiêng đầu hôn mặt cậu, môi và mắt.
“Thả lỏng, dạng chân ra.”
Giọng nói của anh giống như một cọng lông vũ, hô hấp cậu càng loạn, du͙© vọиɠ càng nhiều.
“Dạng ra...”
“Ngoan, dạng ra thêm chút nữa.”
Ngón tay của anh đụng tới miệng nhỏ bí ẩn kia, Thời Dã theo phản xạ định khép hai chân lại. Đột nhiên anh hôn lên môi cậu hung hăng, ngăn lại động tác khép chân của cậu.
“Ngoan đi.”
“Ơ... Um...”
Ngón tay vòng vòng ở đó, lỗ nhỏ co rút theo hô hấp của chủ. Anh thử một hồi, bắt lấy thời cơ chính xác đút một ngón tay vào.