Thời Dã tới trễ, lỡ mất tiết 1. Bây giờ đã là tiết 2 buổi sáng.
Cũng may giáo viên đại học không để ý, Thời Dã thừa dịp tan học cũng vào trong lớp ngồi xuống vị trí hàng sau.
Mới vừa ngồi chưa nóng mông đã nghe giọng của ŧıểυ Bảo.
“Báo cáo! ŧıểυ Dã, trong phạm vi 10 mét đã kiểm tra đo lường được hai mục tiêu nhân vật đủ tư cách!”
“Gì cơ, nhanh vậy sao?”
Thời Dã nhìn sang trái phải, đáng tiếc mọi người đều cúi đầu, không xem được gì.
“ŧıểυ Bảo có thông tin cá nhân của bọn họ không? Tao tìm hiểu trước.”
ŧıểυ Bảo rất nhanh đã đem đi tìm thông tin của hai người kia: “Có có, để tôi xem. Một cái là phẩm chất trung, một cái phẩm chất cao.”
“Tên là gì?”
Xung quanh đây đều là bạn học của nguyên chủ, Thời Dã đã tiếp thu ký ức của nguyên chủ, chắc sẽ nhớ ra hình dạng của bọn họ.
“Người có phẩm chất trung tên Lý Ngôn Triệt, người còn lại là Tưởng Nam Ngũ.”
Trong đầu Thời Dã hiện ra khuôn mặt của họ.
“Không hổ là 75 điểm trở lên...”
Quá tuyệt, này cũng quá xuất sắc.
Sự mất tự nhiên khi làm tra nam của Thời Dã cũng tiên tan.
Rõ ràng là bọn họ câu dẫn cậu trước!
“Vậy hiện tại làm như nào, xuất hiện hai người. Tao phải chọn một người à?”
“Đúng rồi!”
“Vậy mày nói thông tin cụ thể về bọn họ trước đi.”
“Okay!” ŧıểυ Bảo nói: “Lý Ngôn Triệt cho điểm tổng hợp là 79, tố chất cá nhân: xxx. Tưởng Thanh Ngũ cho điểm tổng hợp: 85, tố chất cá nhân xxx. Hai người này ở các phương diện đều tương tư, khác biệt duy nhất là Tưởng Nam Ngũ thô dài hơn so với Lý Ngôn Triệt.”
“Hả? Chỉ là thô dài cũng khiến điểm cao hơn như vậy?”
ŧıểυ Bảo đáp lại: “Đương nhiên rồi! Cái này rất quan trọng, thô dài chiếm rất lớn ở điểm đánh giá chung.”
“Hmm.”
“Vậy ŧıểυ Dã chọn ai?”
Thời Dã gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
Theo lý thuyết cậu không nên chọn thô dài, bởi vì đây là lần đầu tiên. Trước khi chỉ xem qua phim ảnh nhưng hiện tại sẽ cảm giác được đau.
Nhưng....
Người nào sống mà không tò mò chứ.
Thời Dã quyết định: “Chọn 50 vạn!”
“Vậy chốt nha~ Tôi cũng cảm thấy nên vậy, đây là lần đầu tiên của ŧıểυ Dã, phải chọn phẩm chất cao chứ~”
“Chốt.” Thời Dã hỏi: “Tích Phích của cậu ta là gì? Nếu là váy hay gì đó, thì mày chuẩn bị cho tao hay là tao tự chuẩn bị?”
ŧıểυ Bảo tự trách bản thân, quả nhiên là lần đầu làm nên không có kinh nghiệm, chuyện quan trọng đều quên mãi: “Đúng ha, tôi quên mất vụ này, để tôi xem lại!”
Tiếng chuông vang lên, đến giờ vào học.
Lớp trưởng bắt đầu điểm danh, lúc gọi đến Tưởng Nam Ngũ, Thời Dã nhìn thấy người ở phía trước bên phải của cậu ngẩng đầu lên.
Chậc.
Quả nhiên ai cũng rất khó từ chối Tích Phích của chính mình.
Hiện tại Thời Dã cảm thấy cậu là một cái cộng cỏ mọc đầu tường, thật ra cậu không có Tích Phích cố định. Dù trai trầm ổn mặc đồ tây hay trai ôn hòa có nét thanh xuân cậu đều thích.
“Trùng hợp quá ŧıểυ Dã! Không cần chuẩn bị đồ!”
Thời Dã cũng nhanh trí: “Cậu ta thích đối tường xuyên đồng phục?”
ŧıểυ Bảo: “Ừm ừm ừm ừm, quá trùng hợp! Quả nhiên hôm nay chúng ta rất thuận lợi!”
Thời Dã nhìn xung quanh mới phát hiện chỉ có mình cậu mặc đồng phục. Này chắc là trời tính rồi.
Tiết học kế tiếp Thời Dã cũng không nghe giảng, ŧıểυ Bảo nói cho cậu lúc sau nên làm như thế nào. Bởi vì cả hai đều là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, sợ thất bại.
Buổi sáng trôi qua.
Thời Dã rất phấn khởi, cậu không hè đối bụng. Vừa tan học đã đi đến địa điểm được chỉ định.
“Ổn chứ? Làm vậy có bị phát hiện không?”
“Sẽ không, nơi này là phòng ngủ đơn của Tưởng Nam Ngủ, không có người tới đâu.”
“Phòng ngủ kiểu gì vậy, cao cấp quá. Có cả khóa mật mã.”
ŧıểυ Bảo đã chuẩn bị trước nói: “Mật khẩu là 0816.”
“Theo tư liệu thì Tưởng Nam Ngũ là con trai của giáo viên ở đây, cho nên một tầng này là chuẩn bị cho cậu ta. Tuy nhiều phòng ký túc xá nhưng chỉ có một mình cậu ta ở.”
Thời Dã thuận lợi mở cửa.
Tim đập rất nhanh.
Bởi đây là lần đầu tiên đi làm chuyện xấu.
“Phòng ngủ này lớn quá đi...”
Cái này mà gọi là phòng ngủ à, giống một tầng lớn hơn.
“Là cha của Tưởng Nam Ngũ kêu người thông mấy cái phòng ngủ lại cho rộng để cậu ta ở.”
“Không hổ là cách sinh sống của người có tiền.”
Chỉ cần có tiền, ở đâu cũng là nhà.
“Dựa theo thời gian chắc cậu ta sắp trở lại, tôi phải offline đây. Chúc ŧıểυ Dã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ! Một đêm bay cao~”
Thời Dã đột nhiên hoảng: “Tao... hơi sợ...”
“ŧıểυ Dã đừng sợ! Chờ lần sau tôi online cậu đã có ít nhất 50 vạn! Chúng ta đi ăn không bao giờ cần xin Chủ Thần nữa!”
ŧıểυ Bảo nói xong thì offline nhanh chóng.
Chủ Thần đã dạy làm hệ thống phải biết chuẩn mực, nên off thì phải off lẹ làng!
Tiếng tắt máy truyền vào tai, Thời Dã thực sự hoảng, cậu chảy mồ hôi tay.
Phòng ngủ của Tưởng Nam Ngũ rất lớn, phong cách trang hoàng. Khác với khí chất của cậu ta, chắc là ý tưởng của người trong nhà.
Mọi phòng đều đầy đủ tiện nghi.
Thời Dã ngồi trên giường của cậu ta, cảm thấy chân hơi mềm.
“Mẹ nó... Muốn chạy trốn quá...”
Nhưng không thể động đậy nổi.
Có một loại cảm giác làm chân mềm nhũn, toàn thân vừa nóng vừa lạnh, tim đập nhanh, giống như trúng độc trong phim cổ trang...
Thời Dã run run cởi hai cúc áo trên cùng của đồng phục, cởi nhiều lần vẫn chưa cởi ra được.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến động tĩnh mở khóa mật mã.
Thời Dã niệm như niệm kinh trong lòng.
50 vạn 50 vạn 50 vạn.
Đừng sợ đừng sợ đừng sợ.
Ngước mắt lên nhìn.
Đối diện với đôi mắt của Tưởng Nam Ngũ.
“Cậu...”
Bạn học này cao 186, nên nhìn mang lại cảm giác áp lực. Chân Thời Dã càng mềm, cậu yên lặng chống vào giường lùi ra sau.
Đúng lúc Tích Phích của Tưởng Nam Ngũ chính là thế này.
Đồng phục, rụt rè, mặt đỏ đến tận xương quai xanh.
Trước khi tới đây Thời Dã còn suy nghĩ phải diễn đỏ mặt như vậy kiểu gì, nhưng hiện tại không cần diễn, cậu ngại thật.
Nếu hệ thống cậu trói định là hệ thống càng đỏ mặt càng có tiền, chắc hiện tại số tài khoản đã được thưởng một đống.
“Thời Dã.”
Giọng của Tưởng Nam Ngũ rất hợp phim thần tượng, trầm thấp kèm thanh xuân. Giống suối trong đầy ấp ánh mặt trời.
Thời Dã hơi run không khống chế được.
Mẹ ơi.
Đúng là dày vò.
Tưởng Nam Ngũ ép cậu đến thành giường: “Sao cậu biết chỗ này, cậu biết mật khẩu?”
“Tôi...” Thời Dã không muốn trả lời, nên dựa theo Tích Phích của Tưởng Nam Ngũ, cậu dùng đôi mắt nhút nhát sợ sệt nhìn anh ta: “Tôi không biết...”
“Cha của tôi ép cậu đến?”
Ơ?
Thời Dã chưa nghĩ tới còn có vụ này.
“Đứng dậy, tôi đưa cậu về.”
Ơ?
Tưởng Nam Ngũ nói xong thì định nắm lấy tay cậu.
Thời Dã nhìn mặt anh ta.
Thèm.
“Không được...”
“Tại sao?”
Thời Dã lôi hết kỹ thuật diễn của cả đời ra: “Nếu tôi cứ đi về như vậy, sẽ... Sẽ bị cho thôi học.”
Tưởng Nam Ngũ nghe vậy nhíu mày.
Đang định suy nghĩ biện pháp khác thì bị phác gục.
Đôi mắt của bạn học nhỏ Thời Dã như ngấn lệ, mặt đỏ bừng, tay ấn anh ta còn run.
Kỳ lạ, sao có cảm giác lúc trước cậu ta không phải như thế.
“Cầu xin cậu...”