Hệ thống nhỏ phô trương rất lớn, nhưng ký chủ lại không có phản ứng bất ngờ như nó tưởng.
“...Ký chủ, cậu không... bất ngờ à? Rất ít người có thể gặp được hệ thống tiền tài như chúng tôi. Bộ môn này chỉ có 8 hệ thống!”
Thời Dã cầm điện thoại lên rồi lại buông xuống.
Hệ thống nhỏ thấy điện thoại của ký chủ vẫn đang mở ứng dụng xanh lá WeChat, số dư tài khoản vẫn là 0 đồng.
“Ômaica, bất ngờ ghê. Rất tri kỷ, tên của mày tao thấy chưa đúng lắm. Thật ra mày tên là hoàng đế hệ thống tiền tài phải không?”
Hệ thống nhỏ im lặng một lát. Giao diện xanh lá trên điện thoại như đang cười nhạo nó một cách yên ắng. Làm cho nó cảm thấy xấu hổ.
“Haha, hihi... ” Hệ thống nhỏ cười gượng, chợt nhớ vấn đề quan trọng của nó: “Ký chủ, tôi là hệ thống càng ngủ càng có tiền mà. Phải hoàn thành nhiệm vụ mới đạt được tiền tài chứ!”
Thời Dã nghe vậy cũng cân nhắc lại.
“Hệ thống càng ngủ càng có tiền... 12138...?”
“E hèm, ký chủ à. Cái dãy số này chỉ là số hiệu khi sản xuất của tôi thôi, đừng để ý.”
“Vậy hệ thống này, ngủ là ngủ như nào? Giờ tao phải đi ngủ ngay lập tức? Ngủ mấy tiếng mới có tiền?”
Hệ thống nhỏ học tiết nghiệp vụ này rất đầy đủ nên nó tự tin bắt đầu giải thích cho ký chủ: “Không phải thưa ký chủ, càng ngủ càng có tiền là ngủ theo kiểu người trưởng thành. Nói văn vẻ là mây mưa, nói thẳng là làʍ t̠ìиɦ.”
Giọng nói của nó nghe như trẻ con, nói ra những câu đó lại không có kì lạ, giọng điệu khá kiêu ngạo.
Thời Dã im lặng.
“Ý mày là kêu tao đi ngủ người khác?”
Thì ra đây là truyện ngựa giống điên khùng?
“Đúng rồi!”
“Nhưng tao không thể ngủ người khác.”
Hệ thống nhỏ hơi tạm ngưng rồi nói: “Sao lại như vậy được? Ai cũng có thể đi ngủ người khác!”
“Tao không phải công, chỉ có người khác ngủ tao thôi.” Thời Dã không biết nói gì thêm, cảm giác cốt truyện cứ sai sai.
“Công hay thụ cũng được hết, cái quan trọng là quá trình ngủ!” Hệ thống nhỏ thở phào.
Quả nhiên là trên thế giới làm gì có người không thể ngủ.
Thời Dã hơi nghẹn một lát.
“Để người khác ngủ tao? Ý là tao phải đi kiếm người yêu, sau đó ngủ càng nhiều càng có tiền?”
Hệ thống sửa lại: “Không phải, quy định của chúng tôi là không thể ngủ một người hai lần. Nếu có lần hai sẽ không cho khen thưởng.”
Thời Dã càng kháng cự.
Rốt cuộc cái truyện này là truyện thịt hay sao vậy?
“Tao cũng có đạo đức, làm sao mà tao đi khắp nơi trẻ già đều ngủ được? Còn nữa, một người không thể ngủ hai lần. Sinh hoạt như vậy khác gì trai bao, mày là hệ thống lành mạnh thiệt à? Có thật là do quản lý cục xuyên sách phái đến không? Sách mà chúng ta xuyên là sách gì? Tao cứ có cảm giác mày là phiên bản lậu, hệ thống chính hãng làm gì có loại như này...”
Hệ thống nhỏ oan ức chen vào: “Nhưng tôi là hệ thống có biên chế nghiêm túc thật mà, sách chúng ta xuyên cũng là sách đứng đắn. Tôi rất hữu dụng đó, hơn nữa lượng tài sản của tôi là đứng thứ hai trong 8 hệ thống. Ngủ một lần từ 10 vạn đến 100 vạn lận.”
Thời Dã còn định nói thêm thì chợt ngậm miệng.
Bao nhiêu?
Nó nói bao nhiêu cơ??
“Mày... Không lẽ tao lại không biết mày đứng đắn cỡ nào? Trẻ tuổi như mày làm sao có ý hại tao được, mày khẳng định là hệ thống chính hãng, siêu đứng đắn nghiêm túc, hệ thống tiền tài lợi hại nhất!”
Sau khi nghe được ít nhất là 10 vạn đến 100 vạn, Thời Dã cảm thấy cậu cũng không phải loại người có đạo đức gì mấy.
Còn!Chờ!Cái!Mẹ!Gì!Nữa!
Đạo đức hay không đứng đắn gì đó ai quan tâm!
Ai sẽ vì tôn nghiêm của bản thân mà bỏ tiền tài?
“Chừng nào xuất phát? Tao chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Hệ thống nhỏ bị ký chủ xoay vòng vòng, lần đầu tiên nó làm việc, suýt nữa đã bị ký chủ cho nghỉ việc.
“Thật hả!?”
Sự kiên định trong mắt của Thời Dã biểu hiện ra ngoài rõ ràng: “Thật!”
Hệ thống nhỏ ngay lập tức quên mất nó suýt gặp nguy cơ nghỉ việc, vui vẻ giới thiệu các quy tắc cho ký chủ: “Chi tiết là như này thưa cậu, dựa theo quy định của chúng tôi và nguyên tắc vận hành ở thế giới này. Quản lý cục ký kết hợp đồng cùng ký chủ có 4 mục: (Mục 1) Ký chủ Thời Dã ngủ một lần soái ca phẩm chất cấp trung ban thưởng 10 vạn đồng, (Mục 2) Ngủ một lần soái ca phẩm chất cấp cao ban thưởng 50 vạn đồng, (Mục 3) Ngủ một lần soái ca phẩm chất cực phẩm ban thưởng 100 vạn đồng, (Mục 4) Ký chủ không được ngủ với người phẩm chất dưới cấp trung. Toàn bộ là vậy.”
Thời Dã cảm thấy cái hợp đồng này còn rất có tình người.
Không chỉ cho tiền mà còn chọn lọc như hoàng đế tuyển phi tần.
Chủ yếu là bây giờ cậu chỉ nghe lọt được chữ 10 vạn, 50 vạn và 100 vạn.
Do dự thêm một giây là không coi trọng tiền bạc.
“Làm sao ký? Ký ở đâu? Ký ngay lập tức!”
Thời Dã vừa bước xuống giường thì trước mặt hiện lên một cái màn hình lớn loại công nghệ cao.
“Ký chủ trực tiếp dùng tay ký là được! Ghi tên xong là hợp đồng của chúng ta chính thức có hiệu lực!”
Thời Dã nhìn sơ qua nội dung trong đó, không khác gì với những thứ hệ thống vừa kể. Cậu không do dự ghi xuống họ tên.
“Nhiều tiền như vậy, không lẽ tiền ở thế giới này không có giá trị à? Kiểu như 100 vạn chỉ mua được một bữa sáng?”
Hệ thống hạnh phúc thu hồi hợp đồng: “Không phải đâu ký chủ, tiền ở thế giới này cũng có giá trị giống như thế giới ban đầu của cậu.”
“Vậy thì tốt.”
Thời Dã càng yên tâm hơn, tuy bản thân lấy được kịch bản không phải truyện ngọt cũng không phải truyện ngược. Hơi giống truyện điên cuồng gì đó, nếu nói chính xác...
Thời Dã sẽ gọi loại truyện này là — sảng văn.
Vừa có trai vừa có tiền, phải nói là tiền thịt gấp đôi sung sướиɠ.
Thời Dã vô cùng hài lòng.
“À đúng rồi, mày nói phẩm chất cấp trung hay cấp cao gì đó là phân loại như nào?”
“Là như này, tôi sẽ quan sát những người xung quanh ký chủ. Cho điểm mỗi người trên thang điểm 100, từ 75-85 là phẩm chất cấp trung, 85-95 là phẩm chất cấp cao, 95-100 là cực phẩm. Cậu yên tâm, hệ thống sẽ không bạc đãi ký chủ của chính mình, tôi cho điểm theo tiêu chuẩn rất cao. Không chỉ đánh giá từ nhan sắc, tố chất mà còn đạo đức và mị lực. Quan trọng nhất là kích cỡ chân giữa, dài ngắn như nào, mức thể lực. Sống tốt hay sống hư. Mọi mặt đều được tính toán kỹ, tuyệt đối không làm kỷ chủ ngủ có hại hay ngủ mắc mưu, đảm bảo ngủ là ngon lành!”
Thời Dã năm nay mới 19 tuổi, làm một con chó độc thân. Đột nhiên nghe hệ thống nói vậy còn hơi xấu hổ.
“Hiểu rồi, tao còn có một thắc mắc. Nếu người kia được cho điểm trên 75, nhưng tao thực sự không thích thì tao có quyền từ chối không?”
Hệ thống trả lời: “Đương nhiên là được, bộ môn chúng tôi cam đoan không áp bức!”
“Vậy để tao xuyên sách chỉ đơn giản là cho tao tiền?”
“Chúng ta là mối quan hệ hai bên cùng có lợi.” Hệ thống giải thích: “Mỗi khi ký chủ hoàn thành 1 chỉ tiêu, chúng tôi chi ngân sách cho cậu sẽ đồng thời nhận lại gấp hai lần tiền thưởng nhiệm vụ duy trì trong sách.”
Thời Dã nghe xong mới yên tâm, từ nhỏ cậu đã sống cực khổ trưởng thành lên, tư tưởng là vậy. Cho dù xuyên sách cũng không muốn chỉ đơn phương chiếm tiện ích của hệ thống, quan hệ hai bên cùng có lợi là tốt nhất.
Cứ xem như đây là một hình thức làm thuê thôi.