Thiếu Gia Thật Trói Định Hệ Thống Càng Ngủ Càng Có Tiền

Chương 1: Hệ thống càng ngủ càng có tiền 12138 (1)

Trước Sau

break

Thời Dã xuyên sách.

Không có dấu hiệu nào báo trước, ngủ một giấc mở mắt ra cậu đã ở trong một căn phòng cho thuê xa lạ.

Thời Dã ngơ người một lát cũng bình tĩnh tiếp nhận sự thật, sau đó suy ngẫm.

Trước khi ngủ cậu không có đọc ŧıểυ thuyết, gần đây cũng không có chửi bới truyện gì, tại sao lại xuyên sách?

Không giống định luật xuyên sách tí nào.

Trong suy nghĩ Thời Dã vẫn thấy buồn bực, cơ thể lại tiếp nhận rất nhanh, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt một mạch thật lưu loát, giống như đã ở đây rất lâu.

Cậu nhìn chính mình trong gương.

Không ngờ giống hệt bản thân lúc trước, chiều cao vẫn như cũ.

“Cao thêm 1cm không được à...”

Thời Dã 1m69, cậu muốn lên đến 1m70, xui sao qua ba năm cũng không cao lên 1cm.

“Keo thế, không cho bàn tay vàng luôn à?”

Thời Dã từ bỏ nghiên cứu về chiều cao của chính mình. Cậu hơi đói nên đi vào phòng bếp kiểm tra xem, phát hiện trong nhà không còn một hạt gạo, hay rau củ. Tủ lạnh thì trống rỗng.

“Từng có người sống ở chỗ như này thật à?”

Thời Dã cũng không định làm bữa sáng, cậu trở về phòng, nằm trên giường lấy ra điện thoại di động của nguyên chủ để đặt đồ ăn ở ngoài.

“Đồ ăn ở thế giới này chắc là không có gì khác ha...”

Thời Dã mở điện thoại lên, cậu nhìn thấy hình nền quen thuộc và cách sắp xếp ứng dụng. Không tin tưởng lắm ấn vào bản ghi chú nhìn thử...

Cái này là điện thoại của chính cậu.

Ai xuyên sách mà lại đem theo điện thoại vậy trời...

Thời Dã hơi khó hiểu, nhưng xuyên sách thì cũng xuyên rồi, nói gì đến cái khác. Tới đâu hay tới đó thôi.

Cậu đã xem qua rất nhiều truyện xuyên sách, không 800 thì cũng 1000 quyển. Nên rất chờ mong thân phận và kịch bản của nhân vật cậu xuyên vào.

Ví dụ như tay xé trà xanh, chân đá bạch nguyện quang, hất cà phê lên quần áo tổng tài, giội rượu vang đỏ lên mặt mặt tổng tài, tát tra công một bạt tay, đấu trí với bà lão ác độc, tóm lại là truyện ngọt, ngược hay điên cuồng cậu đều có thể làm.

Nhưng... chỉ nửa giây sau. Thời Dã còn đang tươi cười trong trí tưởng tượng thì đột nhiên đứng hình.

....

Cậu rời khỏi WeChat, chạm vào đâu đó để xác nhận lại.

Sau đó giọng hét không thể tưởng nổi của cậu vang lên.

“Đm, tiền của tao đâuuu!?”

Ting--

“Hey, chào ký chủ thân yêu, tôi...”

Hệ thống vừa trồi lên, chưa kịp nói ra lời thoại đã chuẩn bị tỉ mỉ. Giọng nó đã bị tiếng hét chói tai của ký chủ che mất.

“Tiền! Của! Tao! Đâu! 5 vạn đồng!!!”

Thời Dã không thể bình tĩnh nổi, cậu như một thằng nổi điên vì mất con. Thậm chí mỗi lần gào thét đều có động tác tương ứng trong đầu.

“Tiền của tao đâu! *chạy tới chạy lui* Đứa nào? *ngẩng mặt lên trời hét* Đứa nào trộm 5 vạn đồng của tao? *nắm cổ áo*  Mày nói, có phải là mày không? *hung hăng trừng mắt* Cái gì? Không phải mày? *vẻ mặt khó hiểu* Vậy là thằng nào con nào trộm 5 vạn đồng của tao!? Đứa nào trộm!? *tiếp tục chạy tới chạy lui*”

Hệ thống bị cậu dọa sợ đến mức im lặng rất lâu.

Hệ thống nhỏ cảm thấy, nếu bản thân có thật thể chắc phải bị ký chủ nắm bả vai lắc đến văng óc ra ngoài.

Thời Dã bi thương, Thời Dã thống khổ, Thời Dã cực phẫn nộ.

Cậu không sợ xuyên sách, bởi vốn dĩ là trẻ mồ côi. Và cậu có lòng tò mò rất lớn, được trải nghiệm một cuộc sống khác đối với cậu khá vui.

Nhưng 5 vạn đồng thì khác!

Đó là số tiền cậu cực khổ kiếm được, xuyên sách thì xuyên sách, cậu không có tổn thất, nhưng 5 vạn đồng... Cậu thực sự có 5 vạn đồng tiền màaaaaa.

Cho cậu điện thoại nhưng lại lấy đi 5 vạn đồng của cậu.

Thời Dã tức giận đấm vào giường.

“À thì... Ký chủ ơi...”

Thời Dã không gào thét nữa, hệ thống nhỏ nhìn cậu chui vào chăn, một bộ cuộc sống không còn gì đáng để luyến tiếc nữa.

“Ký chủ cái gì, tao sắp nghèo chết rồi. Mày đi kiếm ký chủ khác đi.”

Hệ thống nhỏ nghe vậy đột nhiên kiêu ngạo lên: “Tôi biết cậu rất khổ sở, nhưng cậu bình tĩnh đã. Tôi cam đoan với cậu chúng ta có thể chết bằng nhiều cách nhưng nhất định không thể chết đói.”

Thời Dã không thèm nghe: “Hiện tại cốt truyện kiểu gì cũng không chữa lành được tao. Trừ khi mày nói với tao, tao là con người có giá trị chục tỷ, sở hữu mấy nghìn cái biệt thự cao cấp và nắm giữ mạch máu kinh tế của cả thành phố A.”

Nhìn cái phòng này đã thấy không giống.

Hệ thống nhỏ hơi do dự, rồi nghiêm túc trả lời: “Trên lý luận thì có thể nói là vậy. Cơ mà đây là thành phố H mới đúng.”

Thời Dã nghe được điểm mấu chốt, cậu bật dậy khỏi giường, ngồi xếp bằng: “Thật à? Vậy tao là tổng tài mất trí nhớ hay một người bác học nhiều học thức thích nghiên cứu, hoặc là thiếu gia hào môn lưu lạc cực khổ ở bên ngoài chưa tìm về? Chẳng lẽ còn là vợ của tổng tài mang bầu chạy? Cái này tao cũng tiếp thu được, nói lẹ lên.”

Cách cậu nói chuyện rất nhanh, nghe rất hứng thú vui vẻ, hệ thống nhỏ không thể nói chen vào được.

“Thì... ” Nó nghiêm túc trả lời: “Là thiếu gia hào môn lưu lạc bên ngoài, nhưng...”

“Nhưng gì?” Tuy Thời Dã muốn hai thân phận đằng trước hơn, khổ nỗi bây giờ cậu không còn 1 đồng, nên cũng được: “Hiện tại điện thoại tao không còn đồng nào, mày đảm bảo tao không chết đói bằng cách nào? Đi làm thuê à?”

“Nhưng không phải thiếu gia chưa được tìm về... ” Hệ thống nhỏ lật xem tư liệu: “Theo tôi thấy thì cậu đã được tìm về một năm rồi.”

Thời Dã mất kiểm soát nói: “Hào môn kiểu gì mà một đồng cũng không cho? Mày lừa tao hả, đừng nói hào môn ở thế giới này là sơn màu vàng lên cửa??”

“Thật sự là hào môn, còn là một trong bốn gia tộc lớn. Theo tư liệu thì nguyên nhân cậu bị đuổi ra ngoài là do xung đột với thiếu gia giả, cậu ở trong bữa tiệc hất rượu vang đỏ vào mặt đối phương.” Hệ thống nhỏ nói tiếp: “Nhưng sự thật là cậu bị hãm hại, là tên thiếu gia giả kia đụng tới cậu trước. Cách làm của tên đó là xxxxx, cảnh tượng lúc đó khách khứa nhìn thấy là xxxxx, kết quả là xxxxxx.”

Thời Dã nghe xong chậc một tiếng: “Kịch bản cẩu huyết quen thuộc, tuy rất muốn đi vả mặt thiếu gia giả nhưng trước hết tao không có tiền, tao muốn ăn sáng...”

“E hèm, ký chủ xin hãy nhớ đến trọng điểm.” Hệ thống mới ra đời, là loại trẻ con, giọng nói nghe như học sinh ŧıểυ học: “Kỷ chủ, cho phép tôi trịnh trọng giới thiệu với ngài tên đầy đủ của tôi--Hệ thống loại tiền tài càng ngủ càng có tiền 12138.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc