Thời Dã dậy muộn, lúc tới nơi đã là 2 giờ chiều.
Chỗ này là một cái hồ bơi, sở thích của Lý Ngôn Triệt là cách vài ngày đến bơi một lần.
Anh ta bao bể bơi bự ở đây, rất lớn còn có phòng thay quần áo độc lập, chỗ tắm rửa.
“Vậy ra mọi người đều là người giàu, chỉ có tao là đỗ nghèo khỉ.” Thời Dã lén trộm vào phòng bơi lội của Lý Ngôn Triệt.
“Rất nhanh nữa thôi ŧıểυ Dã cũng sẽ là người giàu!”
Hôm qua Thời Dã đã xem qua Tích Phích của Lý Ngôn Triệt. Cậu mua một bộ đồ bơi màu đen bó sát người, giờ bắt đầu thay.
“Mày nói chuẩn đấy, chúng ta sắp được sống trong đống vàng bạc châu báu qua ngày rồi.”
“Đúng đúng!”
ŧıểυ Bảo cứ như nhân vật phụ chuyên nghiệp, dù Thời Dã có nói gì thì nó luôn tiếp lời được.
“Vết đỏ trên người tao hôm nay tan hết rồi, phía dưới cũng hết đau. Khôi phục nhanh thật.”
“Là do quyền lợi của bàn tay vàng đó~”
“Mày nói thử xem Lý Ngôn Triệt sẽ khiến chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?”
ŧıểυ Bảo chân thành trả lời: “Tôi cảm thấy việc này phải xem chính bản thân cậu.”
Thời Dã thở dài: “Hôm nay tao nhất định phải kiên trì chịu đựng, phải kiếm được nhà cao tầng ở thành phố H. Mà thôi, không cần nhà cao tầng, chúng ta phải mua biệt thự lớn. ŧıểυ Bảo cứ chờ xem, mấy người nữa tao dắt mày đi ở biệt thự!”
“Được ạ! Á tới rồi, ŧıểυ Dã trốn kỹ, tôi offline đây! ŧıểυ Dã cố lên!”
Thời Dã đổi sang áo tắm xong, lặng lẽ trốn trong phòng tắm, lát nữa tìm cơ hội lặn vào trong hồ bơi.
Có lần đầu tiên thì phải có lần thứ hai, Thời Dã không còn khẩn trương như lần đầu, nhưng hô hấp vẫn nhanh hơn bình thường.
Tiếng bước chân vang lên, Thời Dã nói thầm trong lòng: “Biệt thự lớn, biệt thự lớn, biệt thự lớn...”
Lý Ngôn Triệt đi vào phòng thay đồ đổi quần áo xong thì mang kính bơi lặn xuống nước. Thời Dã lặng lẽ xốc màn che lên xem lén.
Mẹ ơi.
Trai 79 điểm thực sự là danh bất hư truyền.
Cơ bắp, đường cong. Và kích cỡ của cái thứ bị che bên dưới đồ bơi...
Hoa cúc của Thời Dã căng thẳng lên.
Cậu là người nhớ ngọt không nhớ đắng, nên không hề lo lắng mà còn mong đợi.
Thời cơ vừa tới, thừa dịp Lý Ngôn Triệt bơi đến bờ bên kia, Thời Dã đi xuống bể bơi lặn dưới đó.
Chờ anh ta bơi trở lại, tay đụng vào thành bờ, Thời Dã đúng lúc từ dưới nước ngoi lên.
Tóc bị ướt vẫn còn tạo hình như cũ, giọt nước theo đuôi tóc chảy xuống mặt, cổ rồi rớt vào trong nước.
Lý Ngôn Triệt đứng hình một lát, anh ta tháo xuống kính bơi.
“Cậu là... Thời Dã?”
Hai người nhìn vào mắt nhau.
Thời Dã đếm số trong lòng.
5,4,3,2...
Lý Ngôn Triệt dời đi tầm mắt vào lúc mấu chốt.
Thời Dã nhướng mày.
Trai đẹp có cơ thì thôi đi, ra còn là người dễ ngại ngùng.
Còn chờ cái gì nữa!
Cậu nhìn cơ thể lộ ra ngoài nước của anh ta mà cảm thán.
Cơ thể thật đẹp.
Nhìn khuôn mặt bởi vì mới bơi lội xong đang thở dốc, nước làm ướt hết mặt.
Gương mặt mới xinh đẹp làm sao.
Chỉ mặt thôi chắc sẽ được 85 điểm.
Thời Dã không nói gì, trực tiếp duỗi tay ôm cổ Lý Ngôn Triệt, chủ động hôn môi anh ta.
Mắt anh ta trợn trừng, lý trí bảo không tốt nhưng anh ta nhìn đôi mắt của cậu đang nhắm lại, lông mi cũng run nhẹ. Thì cơ thể trở nên thành thật.
Hai đôi môi ướt át quấn lấy nhau, anh nếm được vị ngọt của lưỡi, không thể khống chế bản thân ấn cậu lên vách tường hôn sâu.
Sau vài phút, cậu ghé vào vai anh thở dốc. Rồi cậu cảm thấy gì đó, cười tươi tắn, giọng điệu đắn đo lại mềm mại.
“Ca ca Ngôn Triệt.” Thời Dã ghé vào lỗ tai đang nóng lên của đối phương: “Anh cứng.”
Trong nháy mắt nội tâm anh ta lộn xộn giống như một đống sợi len, tay cũng không biết để đâu.
Anh nghe cậu nói: “Để em giúp anh.”
Thời Dã biết Tích Phích của Lý Ngôn Triệt là: mặc đồ bơi màu đen bó sát người, ở bể bơi, nhẹ nhàng kêu anh ta là ca ca, kề sát vào tai nói nhỏ sẽ thủ dâm cho anh.
Cái Tích Phích này quá chi tiết, cậu suy đoán chắc đây một trong những lần anh ta nằm ngủ mơ thấy.
Thời Dã cách lớp vải quần bơi nắm lấy ©ôи th!t cương cứng của Lý Ngôn Triệt.
Bàn tay của cậu ấm áp, cái thứ kia cũng nóng ấm.
Cậu nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ vành tai của anh, dùng lưỡi rồi lại dùng răng cắn nhẹ.
Tay của anh ta đã đặt lên eo cậu từ lúc nào đấy, cả cơ thể đều bị cậu làm mất năng lực tự chủ.
Chỉ biết cách một lúc liền rêи ɾỉ 1 lần.
Thời Dã cởi quần của anh ta ra, đưa tay vào trong.
“A hừ...”
Bên tai là tiếng rên đè nén của nam giới, khiến cậu như bị tê dại nửa người.
Có cảm giác như đang ăn hiếp trai mới lớn.
Phải nói cảm giác thật thích.
Hồi nãy cậu còn nói không thích khoản người ngại ngùng. Giờ xin rút lại lời đó.
“Lớn quá...”
Thời Dã cầm ©ôи th!t vuốt ve thử một chút.
Lý Ngôn Triệt bị cậu làm xấu hổ đến đỏ lỗ tai, cắn răng không nói chuyện.
©ôи th!t trong tay cậu cứng thêm chút, cậu ngạc nhiên. Cứng vậy rồi mà còn cứng thêm được nữa.
Cậu bắt đầu vuốt lên xuống, thuận lợi tăng tốc độ lên, kết hợp thêm ngón tay.
Dần sờ được một chút nước sền sệt.
“Ca ca Ngôn Triệt, anh sắp bắn.”
Cậu cắn một cái vào vành tai anh, sau đó động tác tay nhanh hơn. Được vài cái đã thấy hô hấp của anh nhanh hơn, rồi tay cậu sờ đến một chất dịch nhầy.
Thời Dã lùi lại một chút, nhìn cơ thể Lý Ngôn Triệt đang căng chặt, thở dốc. Cậu giơ tay ra một cách ngây thơ vô tội: “Ca ca, anh làm dơ em rồi.”