Hôm qua Thời Dã chỉ ăn một chén cơm với uống nửa chai nước, cậu không đói lắm. Nhưng sau khi trải qua cuộc vận động hao thể lực kia thì bụng đã đói xẹp lép.
Cậu nhìn thời khóa biểu, buổi sáng hôm nay không có tiết học. Mà buổi chiều cậu cũng định xin nghỉ, tìm cái khách sạn để ở tạm hai ngày rồi tính tiếp.
Thời Dã đi vào một cửa tiệm đặt một xửng bánh bao ướt, một chén sữa đậu nành kèm theo và một bát ngũ cốc trái cây.
Và cái trứng cút, đồ ăn thêm.
Kết hợp tuyệt vời.
Cảm giác có nhiều tiền thật tốt.
“Oa ngũ cốc ở đây ăn ngon thiệt! Tiếc là ŧıểυ Bảo không ăn được, nếu mày có thể biến thành người thì hay nhỉ. Chúng ta có thể đi ăn cơm chung, đi chơi cùng nhau.”
Ánh mắt của ŧıểυ Bảo sáng lên: “Nói không chừng sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, đi cầu xin Chủ Thần đại nhân là được đó!”
“Thật không?”
“Thật đó! Trước kia đã từng có trường hợp hệ thống biến thành người!”
Thời Dã cũng vui vẻ lên: “Vậy ŧıểυ Bảo phải kéo gần quan hệ với Chủ Thần nhé, sau này hoàn thành nhiệm vụ xong nếu ngài ấy vui có lẽ sẽ đồng ý.”
“Được!”
Nó giỏi nhất là ôm đùi Chủ Thần đại nhân!
Ăn sáng xong Thời Dã xem thử khách sạn 5 sao gần đây trên mạng, không xa lắm nên cậu quyết định đi bộ qua.
Đến lúc đó phải đặt một phòng tổng thống, dẹp cái phòng thuê cũ kỹ kia đi. Phải biết hưởng thụ, không được bạc đãi bản thân.
Thời Dã sống 19 năm, đây là lần đầu tiên cậu đi vào khách sạn 5 sao. Lúc trước cậu chỉ ở một quán trọ nhỏ gần trường học.
50 đồng một ngày.
Hiện tại là 10 vạn một ngày.
Thời Dã trực tiếp đặt phòng trong 1 tuần.
Lúc đặt phòng trước quầy lễ tân cậu còn hơi không được tự nhiên, có chút khiếp đảm. Hên là thành phố H có rất nhiều con cháu nhà giàu nên mọi người không chú ý đến cậu.
Thời Dã đính phòng xong thì từ chối anh chàng đẹp trai dẫn đường đi chung. Cậu muốn tự đi lên.
“Hàaa—” Trong thang máy đang đi lên, Thời Dã thở phào nhẹ nhõm: “Quả nhiên là nhà giàu mới nổi cần phải rèn giũa thêm mới tự nhiên được. ŧıểυ Bảo à, hôm nay chúng ta đi trải nghiệm phòng tổng thống chỉ từng thấy qua trong ŧıểυ thuyết nào.”
ŧıểυ Bảo là một hệ thống mới sinh ra nên đường chưa từng nhìn thấy phòng tổng thống, chỉ mới nhìn thấy phòng thuê của Thời Dã và phòng ký túc xá của Tưởng Nam Ngũ. Nên nó rất hưng phấn nói: “Được được, chỗ này đẹp thật đấy, hồi nãy ở đại sảnh và cái thang máy ánh vàng rực rỡ này cũng đẹp nốt. Về sau chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ nhiều hơn để kiếm tiền! Sau đó mỗi ngày đều đi đủ loại địa phương tuyệt sắc!”
“Đúng vậy!” Thời Dã cười không ngớt miệng: “Có tiền thật tuyệt~”
Thang máy dừng ở tầng 28, cả tầng này chỉ có hai phòng. Thời Dã đi tới mở ra phòng cậu đặt.
Cả ngàn lời bị gói gọn thành 1 chữ.
“Oa.”
“Oaa.”
Người và máy đều kinh ngạc.
Thời Dã đóng cửa lại, nuốt nước miếng: “ŧıểυ Bảo này, mày nói thử xem phòng cho thuê bự như vầy có nhiêu cái?”
ŧıểυ Bảo nghiêm túc trả lời: “Tôi cảm thấy là 3-4 cái.”
Cái phòng này có khi hơn 300m vuông, không chỉ có phòng ngủ, phòng khách, nhà ăn. Mà còn có phòng tắm xông hơi, phòng để quần áo và đồ dùng.
Thời Dã đều đi xem toàn bộ, cậu cảm thán: “Quả nhiên tao không thể tưởng tượng được cách sống của người giàu.”
ŧıểυ Bảo cũng kinh ngạc: “Chỗ này lớn quá...”
Vừa xa hoa vừa lớn hơn nhiều so với phòng ký túc xá của Tưởng Nam Ngũ.
Thời Dã bổ nhào lên cái giường lớn mềm mại: “Cái phòng ở cao cấp như này tao chưa từng thấy trên mạng.”
Cậu tính đi ngủ trước, mọi chuyện để ngày mai tính sau.
“ŧıểυ Bảo, tao buồn ngủ lắm rồi, đi ngủ đây. Mày đi tìm Chủ Thần đại nhân chơi đi.”
“Được thôi!”
Thời Dã ngủ một giấc đến chiều tối, vừa lúc khách sạn gọi đến hỏi cậu có muốn họ đưa bữa ăn tối đến ngay bây giờ không.
Cậu đứng gần cửa sổ thưởng thức cảnh đêm của thành phố, một lát sau nhân viên phục hồi đẩy xe đến đưa cơm.
ŧıểυ Bảo cũng online trở lại.
Đồ ăn được dọn ra xong, người phục vụ đi ra ngoài. Thời Dã nói: “Hồi này cậu trai đưa đồ ăn nhìn cũng đẹp, vậy mà chưa tới 75 điểm.”
“Là do phương tiện khác đó, nếu chỉ xem mặt thì lúc làʍ t̠ìиɦ không thể khiến ŧıểυ Dã sướиɠ hết cỡ được!”
Thời Dã gật đầu.
Đồ ăn ở khách sạn 5 sao cao cấp làm người ta chỉ muốn ăn mãi.
Thời Dã ăn một tiếng, cảm thán: “Đời trước tao tạo nghiệt gì mà đời này lại thảm như vậy, hic hic.”
Nếu không được xuyên sách, làm sao cậu có thể trải nghiệm sinh hoạt như này.
“Không sao đâu ŧıểυ Dã, cậu đang khổ tận cam lai mà~ Với lại công việc của người khác có khả năng gặp trắc trở, còn chúng ta luôn có tài nguyên an toàn và ổn định nha!”
Thời Dã rưng rưng ăn luôn hai bàn đồ ăn lớn.
“Mày nói đúng.”
Hiện tại cơ thể của cậu đã tốt hơn nhiều, lát nữa đi tắm sẽ quay lại trạng thái hoàn hảo, nên cậu quyết định: “Ngày mai tao sẽ đi kiếm tiền!”
“Được!”
=================
Lại một ngày mới.
Thời Dã chuẩn bị đến trường học, mục tiêu đã xác định, hôm nay là — Lý Ngôn Triệt.
Trong lúc cậu đi xuống bằng thang máy, ŧıểυ Bảo đột nhiên nói.
“Ây, ŧıểυ Dã à, đo lường đến xung quanh cậu 10 mét có một mục tiêu phẩm chất cao!”
Thang máy chỉ có mỗi cậu, đối phương chắc là người ở tầng khác đi ngang. Thời Dã cảm giác đi tìm khá phiền phức nên nói: “Tạm bỏ qua đi, chúng ta đến trường học bắt lấy Lý Ngôn Triệt đã.”
“Được!”