Chiếc Mercedez màu đen hòa vào làn đường, chạy như bay.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái mặt lạnh lùng, tay nắm chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rất rõ ràng.
Gương mặt của hắn cực kỳ căng thẳng, môi mỏng mím chặt, trong tròng mắt âm trầm sắc bén hiện lên tơ máu li ti, để lộ sự khẩn trương và hốt hoảng mơ hồ.
Đang ở thiên đường thì tỉnh dậy ở địa ngục, ai gặp phải chuyện này cũng không thể giữ bình tĩnh được.
Mấy phút sau, Lục Tứ dừng đèn đỏ, gọi một cuộc điện thoại.
Kết quả không ngoài dự liệu, đối phương vẫn tắt máy.
Hắn không nhớ mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại rồi, rất có thể Tống Dữ Tinh đã chặn hắn.
Được lắm!
Mọi khi thì nghe lời, bảo cậu đi hướng đông thì cậu tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, bây giờ cậu chơi hắn một vố lớn như thế này đây!
Hắn chỉ vừa mới xác nhận tâm ý của mình, bọn họ chính thức bên nhau không đến một ngày, Tống Dữ Tinh lên giường với hắn xong cứ thế xách quần bỏ đi!
Đờ mờ!
Tống Dữ Tinh em được lắm!
Còn bảo cái gì mà ung thư dạ dày giai đoạn cuối...
Bây giờ Lục Tứ chỉ nghĩ đến hai khả năng, một là Tống Dữ Tinh đang đùa hắn, căn bản không có ung thư gì cả, cậu chỉ đang lừa gạt tình cảm của hắn.
Hai, lời Tống Dữ Tinh nói đều là thật.
So sánh hai cái này với nhau, Lục Tứ tình nguyện gặp phải cái đầu tiên.
Hắn tình nguyện để cho Tống Dữ Tinh lừa hắn, cũng không muốn đối phương đã thật sự xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến vấn đề này, trong lòng Lục Tứ như bị thủng một chỗ, hắn cứ rơi xuống dưới, tâm tình dần chìm đến đáy cốc.
Dù chỉ là một phần trăm có thể, hắn cũng không dám tưởng tượng.
Hai mươi phút sau, Mercedez dừng trong bãi đỗ xe ở cạnh ký túc xá nam của đại học Bắc Thành.
Người đàn ông vội vàng bước xuống, chân dài chạy nhanh đến tòa kí túc xá. Lục Tứ thân cao chân dài tướng mạo anh tuấn đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của người khác.
Hắn không để ý đến mấy thứ này, thậm chí không đủ kiên nhẫn để chờ thang máy, trực tiếp đi bằng thang bộ.
Phòng 502. Hắn nhớ số phòng của Tống Dữ Tinh.
Hàn Dã và Chu Thắng đều không ở đây, chỉ có mỗi Lâm Đình Hiên.
Lâm Đình Hiên nghe thấy tiếng động, dời mắt khỏi màn hình máy tính, khi thấy vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện ở cửa, hắn lập tức đứng lên, giọng lạnh lùng: "Có chuyện gì?"
Hắn nhớ người đàn ông này, hôm qua chính người này đã kéo Tống Dữ Tinh đi cả đêm không về.
Nhưng kỳ quái là, lúc này thần sắc của người đàn ông cũng không kiêu căng đĩnh bạt như hôm qua, ngược lại còn có chút chật vật và hốt hoảng, cổ áo sơ mi bị lệch mà hắn cũng không sửa lại.
Người này nhìn một cái là biết, hắn chính là tinh anh xã hội nghiêm cẩn vô cùng để ý đến hình tượng của bản thân, đây không phải phong cách của hắn.
Không có, Tống Dữ Tinh không có ở đây... Lục Tứ quét mắt một vòng, sau đó bước nhanh ra ban công, không có người, phòng vệ sinh cũng không có ai.
"Anh tìm Tống Dữ Tinh?" Lâm Đình Hiên cau mày không vui, còn có chút quan tâm, "Hôm qua anh đưa cậu ấy đi mà? Cậu ấy sao rồi?"
Lục Tứ: "Hôm nay em ấy chưa về sao?"
Lâm Đình Hiên: "Chưa, cậu ấy rốt cuộc bị sao vậy?"
Lòng Lục Tứ lại trầm xuống, hắn lấy ví tiền, rút một tấm danh thiếp màu đen mạ vàng, kín đáo đưa cho Lâm Đình Hiên.
"Nếu như thấy em ấy trở về hoặc có tin gì của em ấy, phiền cậu nhất định phải liên lạc cho tôi!"
Lâm Đình Hiên còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã vội vã rời đi.
Hắn vểnh môi yên lặng một chốc, mắt nhìn về phía danh thiếp trong tay.
Lục Tứ, tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị.
Tập đoàn Lục Thị đỉnh đỉnh đại danh ở Bắc Thành.
Một tổng giám đốc như hắn, nhìn có lẽ chỉ 25, 26 tuổi, quả thật có lý do để kiêu ngạo.
Đôi mắt bình tĩnh của nam sinh gợn sóng, mơ hồ cảm thấy mất mát và thất bại.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa vị Lục tổng này và Tống Dữ Tinh, nhưng hắn cũng lo lắng cho đàn em, liền cầm điện thoại mở Wechat, nhắn tin cho Tống Dữ Tinh.
Mặc dù đã add Wechat của nhau nhưng Lâm Đình Hiên và Tống Dữ Tinh cũng không nói chuyện riêng, chỉ nói trên nhóm chat của cả phòng.
Lúc đó Tống Dữ Tinh còn đang trên đường về nhà, ngồi trên xe đã khoảng một giờ, cậu khó chịu nhịn đau, chỉ mong có thể về đến nhà thật nhanh. Cậu sợ anh lái xe đang nghi ngờ mình bị bệnh trĩ, ánh mắt đối phương nhìn cậu dần dần có cảm giác một lời khó nói hết.
Bây giờ cậu không thể không mắng một câu, Lục cẩu không phải là người!
Đang mắng, cậu nhận được tin nhắn của Lâm Đình Hiên thì không khỏi kinh ngạc.
Người đàn anh cao lãnh này lần đầu nhắn tin riêng cho cậu.
[Lâm Đình Hiên: Đàn em, cậu ở đâu?]
Tống Dữ Tinh hiểu ngay, nhất định là Lục Tứ đến trường tìm cậu.
Cậu lười gõ chữ, trực tiếp gọi sang, hai giây sau đối phương đã nhận điện thoại.
Lâm Đình Hiên: "Đàn em hả?"
"Đàn anh, có phải Lục Tứ đến tìm tôi không, người đàn ông hôm qua đến chỗ chúng ta đó?" Tống Dữ Tinh trực tiếp hỏi thẳng.
Lâm Đình Hiên ừ một tiếng, hơi do dự mở miệng: "Cậu với anh ta..."
"Tôi với anh ta không liên quan gì cả." Tống Dữ Tinh nhìn khung cảnh chạy ngược ngoài cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, "Coi như lúc trước có thì từ hôm nay cũng không."
"Nên đừng nói chuyện liên quan tới tôi cho hắn, được không?"
Lâm Đình Hiên ừ một tiếng, ngữ khí trong trẻo hơn vừa rồi một chút, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho anh ta."
"Cảm ơn đàn anh, vậy tôi cúp máy trước."
"Được."
Tống Dữ Tinh cúp điện thoại rồi ném nó sang một bên.
Cậu cũng không có ý định lừa gạt Lục Tứ lâu, Lục Tứ thân với anh trai cậu như vậy, chỉ cần nghe được ba chữ "Tống Dữ Tinh" từ trong miệng anh cậu thì cái gì cũng không lừa được nữa. Chẳng qua cậu không hiểu, tại sao đến bây giờ Lục Tứ vẫn không biết thân phận thật của cậu, không biết là do hắn quá tự tin hay do hắn căn bản không để cậu trong lòng.
Cũng phải, ban đầu Lục Tứ ở bên cậu không phải chỉ là muốn chơi chơi thôi sao, nói là nghiêm túc thì ai biết có mấy phần thật lòng.
Có lẽ một thời gian nữa, hắn sẽ quên sạch cậu luôn.
Tống Dữ Tinh nhẹ nhàng cắn môi, chẳng qua đây chỉ là trò đùa dai thôi.
Cũng chỉ là vui đùa một chút, không cần quá tích cực.
Lục Tứ sẽ không đần đến nỗi tin những gì cậu viết trên tờ giấy đó chứ, tỷ như bệnh ung thư gì đó.
Chắc là thế phải không?
Há... Quá lỗi thời, làm sao cậu lại nghĩ ra mấy tình tiết như trong tiểu thuyết vậy chứ.
_____
Buổi trưa.
Mercedez dừng lại ở chỗ đỗ xe bên đường, thu hút ánh nhìn của người đi lại.
"Giúp tôi tìm một người, dù có lật cả Bắc Thành lên thì cũng phải tìm được!"
...
Sau khi trao đổi chút tin tức, Lục Tứ cúp máy. Hắn ném điện thoại sang một bên, phiền não xoa xoa trán.
Bắc Thành là một thành phố lớn rất đỗi xa hoa.
Lục Tứ ngồi trong xe, nheo mắt nhìn người đến người đi ngoài đường, xe cộ qua lại không dứt. Trong mắt hắn hiếm thấy có chút mờ mịt và luống cuống, Bắc Thành lớn như thế, Tống Dữ Tinh sẽ ở đâu? Hắn nên đi đâu để tìm người bây giờ?
Nghĩ kỹ thì, hắn biết Tống Dữ Tinh chỉ hơn một tháng, thật ra hắn không hiểu người này, không biết bình thường cậu thích ăn gì, thích làm gì, thường xuyên đi đến những chỗ nào...
Trước kia là hắn không có hứng thú, không muốn lãng phí tâm tư với người không quan trọng.
Cũng không biết từ lúc nào, Tống Dữ Tinh đã dần dần chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn, hắn muốn có thể từ từ hiểu cậu, đối xử tốt với cậu...
Nhưng bây giờ người cũng chạy mất, con mẹ nó, Tống Dữ Tinh không nói tiếng nào đã chạy mất!
Đúng là tên nhóc không có lương tâm!
Coi như thật sự bị ung thư thì sao, còn làm cái trò bỏ đi biệt xứ cũ rích, kịch bản phim truyền hình hay gì! Rốt cuộc cậu ấy có đầu óc không thế!
Ông đây còn có thể vứt bỏ, không quan tâm cậu ấy hay sao?
Giờ thì, giường cũng lên rồi, cậu ấy còn không muốn chịu trách nhiệm!
Hắn nắm chặt tay, dùng sức nện một cái lên vô lăng, lúc này mới tỉnh táo hơn một chút. Lửa giận trong lòng rất nhanh đã bị lo sợ lấn át.
Dựa vào tính cách của nhóc ăn vạ, cậu ấy thực sự sẽ làm chuyện thế này... Lục Tứ lấy gói thuốc lá và bật lửa ra, ngậm điếu thuốc vào miệng. Tay hắn không thể khống chế được mà khẽ run, thử mấy lần mới châm được thuốc.
Thân thể Tống Dữ Tinh không tốt, lần trước vào viện vì đau dạ dày, khiến hắn sợ gần chết.
Lục Tứ dựa vào cửa sổ xe, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, hắn hít một hơi thật sâu.
Vẻ mặt người đàn ông mơ hồ trong khói mờ.
Trong lòng hắn ngổn ngang suy nghĩ, Tống Dữ Tinh không cha không mẹ, trừ hắn ra thì không thể dựa dẫm vào ai, có thể đi đâu cơ chứ?
Tính nhóc ăn vạ yếu đuối, nhỡ cậu bị người khác bắt nạt thì sao, không có chỗ ở thì sao, không có tiền chữa bệnh thì sao, dù có ngất xỉu trên đường thì cũng không ai quan tâm...
Cậu còn đẹp như vậy, nhỡ bị tên nào lừa bán đi vào sơn thôn nhỏ làm chồng nhỏ hay vợ nhỏ cho người ta thì sao!
Càng nghĩ càng đi xa, tay kẹp thuốc lá của hắn khẽ run, hắn lại hít một hơi, lần nữa buồn bực xoa xoa trán.
Hắn nghĩ mình cũng sắp điên rồi.
Người ta nói quan tâm nhiều thì dễ bị loạn, hắn biết rõ những gì cậu viết trên giấy có thể là giả, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ vớ vẩn.
Càng lo, lửa giận trong lòng hắn lại càng cháy mạnh lên.
"Tống, Dữ, Tinh!" Lục Tứ dùng sức dụi đầu thuốc vào gạt tàn trên xe, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ.
Mẹ nó chứ, tốt nhất em nên cầu nguyện để cho ông đây sớm tìm được em, hoặc em ngoan ngoãn tự mình xuất hiện trước mặt ông đây. Nếu không... Tìm em hết bao nhiêu ngày, lúc gặp lại ông đây sẽ đánh mông em bấy nhiêu phát!
-
"Hắt xì~"
Tống Dữ Tinh mới bước vào cửa đã hắt xì hơi một cái.
Tống Vân Tu ân cần hỏi: "Sao vậy? Bị cảm lạnh rồi hả?"
Tống Dữ Tinh xoa xoa mũi, nhỏ giọng lầu bầu, "Chắc là có người đang chửi em thôi."
- -------
Chốn: Khiếp, ông 4 làm tui nhớ đến hai câu "Ở đây sương khói mờ nhân ảnh/Ai biết tình ai có đậm đà?" của Hàn Mặc Tử, cũng giông giống đấy chứ:D