Đêm đã khuya, khu biệt thự hoàn toàn yên tĩnh. Ánh trăng nhu hòa xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào phòng ngủ.
Trong phòng chỉ có ánh đèn ngủ màu vàng cam mờ mờ ở đầu giường, quần áo nằm lung tung dưới sàn nhà, không khí vẫn còn khí tức mập mờ chưa tản hết.
Lục Tứ lười biếng ngồi trên giường, chăn mỏng đắp lên nửa người dưới, nửa người trên trần trụi bại lộ rõ ràng, cơ bắp đẹp đẽ, đường cong hút mắt, còn có vài vết cào đo đỏ rất ái muội.
Hắn rũ mắt, chuyên chú nhìn người đang nằm bên cạnh mình.
Có lẽ là mệt, Tống Dữ Tinh ngủ rất say, còn ôm cánh tay Lục Tứ, hàng mi tinh xảo thường ngày bây giờ nhìn rất dịu dàng. Mắt cậu hơi sưng, đuôi mắt vẫn còn đỏ, nhìn vừa hấp dẫn vừa đáng thương.
Lục Tứ ôn nhu nhìn cậu, hôn lên trán cậu một cái rồi nằm xuống, nhẹ nhàng ôm người yêu vào lòng, chỗ trống trong tim như đã được lấp đầy, hắn thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Trước kia hắn luôn khịt mũi khinh thường cái thứ gọi là tình yêu này. Bây giờ gặp được Tống Dữ Tinh, hắn phát hiện ra không chuyện gì có thể viên mãn hơn là ôm nhau ngủ cũng người yêu nữa.
Lục Tứ tắt đèn, cảm thụ hơi thở và nhịp tim quấn quít lấy nhau trong bóng tối.
Tống Dữ Tinh, anh sẽ giữ chặt em trong tay cả đời.
Hôm sau ---
Sáng sớm mùa thu, ánh mặt trời ấm áp lọt qua rèm cửa đóng một nửa, chiếu sáng phòng ngủ vẫn còn tối.
Trên giường lớn màu xám tro, lông mi cong dài của thanh niên run rẩy rồi khó khăn lắm mới kéo lên được, đôi mắt lập tức truyền đến cảm giác đau nhức, cậu khó chịu nhíu mày một cái.
Ngay sau đó cậu liền nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, ngũ quan ưu việt mang tính công kích rất mạnh, Tống Dữ Tinh dừng một chút, ký ức đêm qua như thủy triều tràn vào đầu cậu.
Tối hôm qua cậu lên giường với Lục Tứ!
Mẹ nó chứ Lục Tứ chó chết, nhìn dáng vẻ lợi hại, ai ngờ kỹ thuật nát bươm. Chưa kể đến, cái đó của Lục Tứ còn to, tinh lực tràn trề như con trâu, làm cậu đến chết đi sống lại.
Cuối cùng cậu không nhịn được nên ngủ mất... Không, có thể nói là ngất đi.
Kế hoạch của cậu có phải thế này đâu?
Tống Dữ Tinh yên lặng, sắc mặt phức tạp, cậu vẫn giữ tư thế nằm trong lòng người đàn ông, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình. Thấy Lục Tứ vẫn ngủ say, lúc này cậu mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, dè dặt gỡ cánh tay của đối phương đang vắt ngang hông mình ra.
Được tự do rồi, cậu chống giường ngồi dậy, động tác này làm ảnh hưởng đến vết thương, cậu nhất thời đau đến mức hít vào một luồng khí lạnh.
Cả cơ thể đau dữ dội, nhất là cái chỗ nào đó kia.
Tống Dữ Tinh cắn răng, không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ có thể nhịn đau mà xuống khỏi giường, nhặt quần áo nhăn nhúm của mình lên, mặc vào.
Một loạt động tác như vậy khiến cho một lớp mồ hôi mỏng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
Người chịu khổ là cậu, nhưng người sung sướng lại là Lục Tứ!
Cậu đỡ cái eo đau nhức của mình, căm tức nhìn người đàn ông vẫn ngủ say sưa.
Oreo và Dâu Tây Nhỏ vẫn ngủ dưới tầng, chú mèo nhỏ vẫn ôm con cá đồ chơi to kia trong ngực, chắc đang có một giấc mộng đẹp.
Thôi, nếu Dâu Tây Nhỏ ở đây được ăn được uống đầy đủ, cậu không mang nó đi nữa.
Tống tiểu thiếu gia một tay chống tường, một tay đỡ eo, chậm rãi ra khỏi biệt thự.
Cậu dừng bước lại, quay đầu nhìn cánh cửa yên tĩnh của biệt thự, nhẹ nhàng nhếch môi một cái.
Lục tổng, trò chơi kết thúc.
Tự anh từ từ mà chơi đi.
Ư... Mẹ nó đau quá thể!
"Tinh ca, chỗ cậu sao rồi? Có phải..." Hàn Dã cười hi hí trong điện thoại.
Nói đến đây, Tống Dữ Tinh càng thấy đau hơn, "Đừng nói chuyện này với tôi, ồn ào."
Hàn Dã kêu lên, không thể nào không thể nào, Tinh ca thật sự cho người ta cắm vào sao? Vì báo thù mà để bản thân chịu thiệt quá.
Không rõ lúc Vân Tu ca biết chuyện này thì sẽ có phản ứng gì, Tinh ca liều thật.
"Nghe giọng cậu có vẻ không hài lòng, vị Lục tổng kia không phải là cọng giá chứ? Hay là hắn quá nhanh? Tinh ca, cậu không thể ngược đãi bản thân, không được thì thôi tìm người khác!"
Ha, sai, nói sai hết rồi.
Hắn còn không được thế nào nữa!
Tống Dữ Tinh giật khóe miệng, "Tóm lại, bây giờ tôi với hắn không còn quan hệ gì, nếu hắn tới tìm tôi thì cậu nói không gặp được tôi, biết chưa?"
Hàn Dã: "Hiểu hiểu, đàn ông mà yếu sinh lý thì thôi vậy, cậu muốn thì người anh em này sẽ tìm cho cậu một mãnh nam cực tốt luôn!"
"Tôi về nhà rồi, không nói nữa, cúp đây."
Hôm nay là thứ bảy, tối qua cha mẹ cậu đã muốn để tài xế đưa cậu về, cậu đã lấy lý do để từ chối.
Bây giờ về nhà tránh hai ngày, ai mà biết sau khi Lục Tứ nhìn thấy tờ giấy kia thì sẽ có phản ứng gì.
...
Một giờ sau ----
Ánh mặt trời càng ngày càng chói chang, người đàn ông nằm trên giường giật giật mi mắt, nửa mê nửa tỉnh định ôm chặt người bên cạnh theo bản năng.
Nhưng hắn sờ soạng mãi, trên giường chỉ có chăn với gối, không có độ ấm quen thuộc kia.
Trong lòng Lục Tứ bỗng căng thẳng, cơn buồn ngủ bay mất hơn nửa, hắn lập tức mở mắt ra, trong phạm vi hắn có thể nhìn thấy đã không còn ai.
Hắn nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, có chút mờ mịt, người đáng lẽ đang nằm trong ngực hắn đi đâu mất rồi?
Quần áo và dép trên sàn nhà của Tống Dữ Tinh cũng không còn, khiến hắn hoài nghi liệu chuyện hôm qua có phải một giấc mộng hay không, nhưng vết cào trên người hắn vẫn ở đó.
Lục tổng mờ mịt vò đầu, vén chăn xuống giường, gọi cậu cũng không thấy lên tiếng, liền vội vã đi tìm người.
Hôm qua Tống Dữ Tinh mệt ngất ngư, sao còn dậy sớm hơn cả hắn.
Phòng tắm không có người, phòng khách và phòng bếp cũng không, chỉ có một con chó và một con mèo đang đùa giỡn với nhau.
Oreo cướp mất cá đồ chơi của Dâu Tây Nhỏ, Dâu Tây Nhỏ xù lông lên, hung hăng kêu gào với con chó đần hơn nó không biết bao nhiêu lần. Oreo nhát gan đến đáng thương, có lẽ là thật sự bị Dâu Tây Nhỏ dọa, bèn kinh sợ thả cá đồ chơi xuống đất, ỉu xìu chạy tới ôm đùi hắn gào khóc tố cáo.
"Được rồi, tao cũng thấy mất mặt thay mày đấy." Lục Tứ xoa đầu chó một cái cho có, không rảnh mà quan tâm đến nó nữa.
"Tống Dữ Tinh em chạy đâu rồi?"
"Tống Dữ Tinh?"
"Cưng à?"
"Nhóc ăn vạ!"
Lục Tứ tìm khắp biệt thự một lần, ngay cả mấy ngăn tủ cũng không bỏ qua.
Nhưng vẫn không thấy người.
Kì quái, cục cưng của hắn lớn đùng như vậy mà trốn đi đâu rồi?
Sẽ không phải lúc tỉnh dậy ngượng ngùng nên lén trốn về trường rồi chứ?
Dẫu sao tên nhóc đó hay xấu hổ, tối qua còn phá lệ chủ động.
Lục Tứ vẫn lo lắng, liền bước nhanh về phòng, tìm một lúc lâu mới thấy điện thoại của mình ở dưới gầm giường.
Hắn mở điện thoại, gọi vào số của Tống Dữ Tinh.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Giọng nữ máy móc lạnh như băng truyền vào tai Lục Tứ. Hắn nhíu mày, mở Wechat gọi video cho cậu, không thành công như dự đoán.
Trên khung chat xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ cực kì bắt mắt, bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ --
Đã gửi yêu cầu gọi video nhưng bị từ chối.
Con ngươi Lục Tứ hơi chấn động, hắn cầm chặt điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm nội dung trên màn hình, không thể tin nổi. Hắn nghĩ mắt mình có vấn đề, hoặc điện thoại bị hỏng rồi, nếu không làm sao Tống Dữ Tinh lại kéo đen hắn được!
Tên phía trên vẫn là "Vịt con Tiểu Tinh" không hề sai, hắn còn chưa kịp đổi biệt danh.
Nội dung trò chuyện vẫn dừng lại ở mấy ngày trước.
Hắn bảo Tống Dữ Tinh đừng tìm hắn, cũng đừng nhắn tin cho hắn, đồ ngốc kia liền ngoan ngoãn làm theo.
Có khi nào Tống Dữ Tinh vô tình kéo đen hắn không? Hay là đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Lục Tứ nhất thời lộp bộp một tiếng, Tinh Tinh ngoan như vậy, sẽ không rời đi mà không chào hỏi một tiếng.
Chẳng lẽ đã thật sự có chuyện, Lục Tứ ngày càng hoảng, tay cầm điện thoại rất chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.
Vừa lúc đó, hắn liếc thấy một tờ giấy trên tủ đầu giường, phía trên còn có đồng hồ đeo tay của hắn chặn lên.
Lục Tứ rút tờ giấy ra.
Trên giấy có một hàng chữ, chữ viết rõ ràng nhưng có vẻ hơi xốc xếch, hắn đọc vội đọc vàng, sự khiếp sợ và khó tin trong mắt càng lớn hơn.
Yết hầu hắn lên xuống, âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng: "Không... Sao lại thế được!"
Những năm làm ăn này, có sóng to gió lớn gì mà Lục Tứ chưa trải quá, trước giờ hắn vẫn trấn tĩnh, thản nhiên đối mặt. Nhưng bây giờ hắn lại luống cuống như người chết đuối trên biển, sợ hãi và kinh hoảng.
Vì Tống Dữ Tinh.
Hắn nhìn đăm đằm vào tờ giấy như muốn chọc thủng nó ra.
"Anh, khi anh thấy bức thư này, em đã đi rồi.
Xin lỗi anh, xin lỗi vì em không đủ dũng cảm để nói ra sự thật với anh, em bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối, tuần trước mới khám ra được, bác sĩ nói phát hiện muộn quá, hy vọng chữa khỏi rất mong manh.
Em không muốn liên lụy anh, cũng không muốn anh thương tâm khổ sở vì em, nhưng em vẫn ích kỷ lưu luyến cái ôm ấm áp của anh.
Anh, xin hãy quên em đi, em hy vọng sau này anh nhất định có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, vậy là em có thể yên tâm rồi.
Phải rồi, xin anh hãy chăm sóc Dâu Tây Nhỏ thật tốt, nó sẽ thay em ở bên cạnh anh.