Trong một thị trấn nhỏ cách thành phố hơn một nghìn cây số, Lục Tứ mở bản đồ, lái chiếc xe thuê đi trên con đường nhỏ hẹp lồi lõm.
Nơi này cách xa thành phố lớn náo nhiệt sầm uất, không có tòa nhà san sát nhau, cũng không có văn phòng làm việc và phố buôn bán mà chỉ có nhà cửa cũ kỹ, lạc hậu.
Lục tổng sống trong nhung lụa từ nhỏ căn bản chưa từng đến thị trấn nhỏ vắng vẻ như thế này, nhưng đây là nơi Tống Dữ Tinh lớn lên.
Tống Dữ Tinh thân cô thế cô ở Bắc Thành, Lục Tứ không biết cậu có thể đi đâu, nơi duy nhất hắn nghĩ đến chính là quê hương của cậu.
Đi cả đêm tới đây, Lục Tứ cơ hồ chưa từng nghỉ ngơi.
Người đàn ông thường ngày tinh thần sáng láng, bây giờ khuôn mặt anh tuấn khó tránh khỏi có mấy phần tiều tụy, tơ máu giăng đầy mắt, quầng mắt xanh đen, cằm lún phún râu.
Có thể khiến cho một quý công tử luôn chú trọng vẻ bề ngoài biến thành thế này, không thể không kể đến công của Tống Dữ Tinh.
Mấy phút sau, định vị biểu hiện đã đến nơi, Lục Tứ xuống xe, híp mắt đánh giá khung cảnh trước mặt.
Đây là một căn nhà hai tầng, tường ngoài sơn màu trắng, có mấy chỗ đã rụng hết sơn, trong mắt hắn thì không khác gì căn nhà sắp sập.
Bên ngoài nhà có một cái sân nhỏ, xung quanh ngăn bằng tường rào, trong sân có cầu trượt nhỏ và mấy con ngựa gỗ. Mấy đứa trẻ chạy đuổi nhau trong đó, tiếng cười thanh thúy truyền vào tai Lục Tứ.
Hắn không khỏi nhíu mày, nhìn về phía cái bảng bằng tôn đã rỉ sắt cạnh cửa, phía trên có khắc mấy chữ to: Viện phúc lợi XX.
Đây là nơi Tống Dữ Tinh đã từng sinh sống rất lâu.
Ban đầu hắn đã cho người điều tra lý lịch của Tống Dữ Tinh, biết được đối phương sống cùng cha từ nhỏ, sau khi cha đi tù thì cậu phải vào viện phúc lợi.
Lúc xem lý lịch, hắn chỉ thấy thân thế của tên nhóc này có chút thảm, cũng không để tâm lắm. Nhưng bây giờ hắn tự mình đứng ở đây, nhìn nơi Tống Dữ Tinh từng sống, ngực hắn nặng nề, trong lòng thấy hơi nhói lên.
Bây giờ không giống như trước nữa, vì hắn để ý đến đối phương, nên hắn đau lòng.
Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được người.
Lục Tứ tìm được viện trưởng, đối phương là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ hòa ái dễ gần.
Viện trưởng hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, dù có chút tiều tụy nhưng vẻ ngoài anh tuân và khí chất ưu việt tản ra từ trong xương của hắn vẫn còn đó, hoàn toàn không thể dung nhập được với thị trấn nghèo khó lạc hậu này.
"Tống Dữ Tinh? Cậu ấy lâu lắm rồi chưa quay lại, Lục tiên sinh tìm cậu ấy có chuyện gì sao?
Quả nhiên... Hy vọng mong manh vụt tắt, Lục Tứ bất đắc dĩ ấn thái dương, trong lòng bỗng có cảm giác vô lực mãnh liệt.
Má nó rốt cuộc Tống Dữ Tinh chạy đi đâu!
Đừng để cho ông đây bắt được em!
"Viện trưởng, tôi có thể đi xem qua nơi Tống Dữ Tinh từng ở được không?" Lục Tứ khách khí hỏi.
Viện trưởng sảng khoái đồng ý, "Có chứ, tôi dẫn đường cho."
Viện phúc lợi này quả thực nhỏ đến đáng thương, chỉ nuôi mười mấy đứa trẻ, đi hai phút là hết.
Viện trưởng đưa Lục Tứ lên tầng, trong căn phòng mười mấy mét vuông có bốn chiếc giường sắt, tám đứa trẻ có thể ngủ vừa.
Giường đệm đơn sơ, mặt đất trải xi măng không bằng phẳng, tường sơn trắng cũng rụng mất từng mảng.
"Giường trống này là của Dữ Tinh." Viện trưởng nói.
Ánh mắt Lục Tứ phức tạp quét qua toàn cảnh căn phòng, hắn yên lặng không nói. Hắn không hiểu hết về Tống Dữ Tinh, quá khứ của cậu thế nào, ở nơi hoàn cảnh tồi tệ như vậy, cuộc sống của cậu ra sao, lớn lên như thế nào.
"Viện trưởng, có thể nói cho tôi chuyện trước kia của cậu ấy được không?"
Nghe lời này, viện trưởng không khỏi thở dài một cái, bà nhìn chiếc giường trống không, ánh mắt xuất thần, dường như đang nhớ lại quá khứ.
"Dữ Tinh là đứa bé thân thiết nhất với tôi, đến đây năm chín tuổi, là một đứa bé rất xinh đẹp..."
Nhưng mà cuộc đời nhiều chông gai, ông trời đối xử với cậu không công bằng, gặp phải người tồi tệ như vậy, khẳng định là rất khổ.
Cũng may bây giờ nhân sinh của cậu đã trở về với quỹ đạo vốn có, trở lại gia đình mà cậu chân chính thuộc về.
"Dữ Tinh từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, thành tích học tập rất tốt, bình thường sẽ giúp tôi nhiều việc, hỗ trợ chiếu cố những đứa trẻ khác trong viện."
"Mỗi lần có đứa nào bị bắt nạt, Dữ Tinh sẽ đánh nhau giúp chúng, nhiều lần bị đánh đến sưng cả mặt mày, cậu ấy cũng chưa bao giờ khóc..."
Lục Tứ trầm mặc nghe viện trưởng nói.
Rất khó có thể tưởng tượng, trong ấn tượng của hắn, Tống Dữ Tinh yếu ớt như thể gió thổi một cái đã ngã, hơn nữa cậu nhát gan, khôn khéo lại nghe lời.
Không nghĩ tới cậu sẽ còn đánh nhau... Để bảo vệ đứa trẻ khác.
Những năm này, nhất định cậu phải chịu đựng rất nhiều nỗi khổ.
Cặp mắt trầm tĩnh của người đàn ông rung động, sự đau xót tràn ngập lòng hắn.
"Tôi có thể biết năm đó cha cậu ấy đi tù vì tội gì không?"
Hiển nhiên không thể ngờ được hắn sẽ nhắc tới người này, viện trưởng dừng một chút rồi cười khổ, "Xin lỗi, cái này tôi không nói được."
Lục Tứ cau mày nhưng không hỏi nữa.
Vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng yên tĩnh, hắn cầm điện thoại nhìn một chút, nói một tiếng với viện trưởng rồi ra ngoài nghe máy.
Là trợ lý Diệp gọi đến, giọng cậu có chút nóng nảy: "Lục tổng, chi nhánh bên nước M có vấn đề..."
Sắc mặt Lục Tứ âm trầm, nhịn lắm mới ngăn mình chửi bậy, hắn đi qua đi lại hai vòng, vừa đi vừa mắng: "Mấy cái thùng cơm kia làm việc kiểu gì vậy, mỗi tháng cầm tiền lương nhiều như thế, ngay cả chút chuyện nhỏ mà cũng không xử lý được!"
Trợ lý Diệp xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, khóc không ra nước mắt. Không biết làm sao mà hai ngày nay Lục tổng không đến công ty, mỗi lần gọi điện thoại nói chuyện công việc, giọng hắn đều giận dữ sặc mùi thuốc súng, có thể dọa người khác khóc luôn.
Không phải nửa kia của Lục tổng chạy mất chứ?
Trợ lý Diệp run rẩy mở miệng: "Ừm, Lục tổng... Bọn họ nói là cần ngài tự mình đi một chuyến."
"Tôi đập cả đám bọn họ!" Lục tổng rốt cuộc cũng không nhịn được mà phát nổ, hắn giận điên, đi đi lại lại trong hành lang, trán nổi gân xanh, "Đám phế vật này, không có tôi là không làm được gì chắc!"
Bên này hắn còn đang không tìm được vợ đây!
Làm gì còn tâm trí mà đi xử lý công việc.
Má!
Có lẽ chuyện bên chi nhánh thật sự khẩn cấp, cần hắn tự mình xử lý.
Hắn là tổng giám đốc của Lục Thị, không thể tùy tính làm bừa.
Đây tuyệt đối là quãng thời gian bết bát nhất cuộc đời hắn.
Lục tổng chỉ thấy đau cả đầu, hắn nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi, "Đặt vé máy bay cho tôi."
Cúp điện thoại, Lục Tứ không có thời gian ở lại tiếp, trước khi đi còn đưa phương thức liên lạc cho viện trưởng, nhờ bà gọi cho hắn ngay khi có tin tức của Tống Dữ Tinh.
Tiếp theo đây hắn sẽ ở nước ngoài, chỉ có thể nhờ người dưới trướng đi tìm cậu.
Viện trưởng đứng ở cửa, nhìn người đàn ông lên xe rời đi, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi.
"Dữ Tinh, vị Lục tiên sinh kia đi rồi, ta không nói cho hắn chuyện của con."
Chuyện là thế này, vì gương mặt Lục Tứ quá mức phách lối, nhìn không thể chọc vào, vừa mở miệng ra đã hỏi Tống Dữ Tinh có ở đây không, suýt nữa đã khiến cho mấy đứa trẻ trong viện khóc luôn.
Viện trưởng nghi ngờ mục đích của hắn nên lén gọi điện thoại cho Tống Dữ Tinh.
Tống Dữ Tinh đoán ngay ra Lục Tứ, cậu còn thấy kinh ngạc, Lục cẩu lại có thể tìm tới địa phương vắng vẻ nhỏ bé kia.
Chắc chắn là đã biết được mánh khóe của cậu, muốn tìm cậu tính sổ, dẫu sao chuyện ung thư giai đoạn cuối quá giả dối, Lục Tứ cũng không ngốc.
Ừ... Chắc là không ngốc chứ?
Đương nhiên cậu không thể để Lục Tứ cứ vậy mà biết được thân phận của mình, nên đã dặn viện trưởng đừng tiết lộ những điều này.
"Viện trưởng, hắn nói gì với ngài thế?"
"Cũng không có gì, hắn nói muốn xem chỗ con từng ở, còn hỏi chuyện trước kia của con... Phải rồi, hắn còn nhắc đến Tống Mậu Học."
Tống Mậu Học, cũng chính là cha nuôi của Tống Dữ Tinh, nhưng mà đối với cậu, gã càng giống một con ác quỷ hơn.
"Hắn hỏi ta vì sao Tống Mậu Học đi tù, đương nhiên ta không nói." Nhắc tới người này, sắc mặt viện trưởng trở nên phức tạp, "Nếu như ta nhớ không nhầm, không lâu nữa thì Tống Mậu Học sẽ ra tù."
Tên khốn này đáng ra nên ở trong tù cả đời!
Tống Dữ Tinh không khỏi siết chặt điện thoại, đôi mắt lưu lý lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
"Ngài không cần lo, con đã không còn là đứa nhóc không có khả năng bảo vệ mình mười năm trước nữa rồi."
-
Hai tuần sau.
Mười mấy ngày nay, thuộc hạ của Lục Tứ gần như đã lật hết Bắc Thành lên nhưng vẫn không tìm được người. Mà bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, người bọn họ muốn tìm vẫn ở đó, mỗi ngày đi học rất đàng hoàng. Bọn họ tìm khắp nơi nhưng quên mất chỗ trường học, nếu muốn chạy thì sao mà còn ở đó được chứ!
Tống Dữ Tinh buồn bực rồi, sao Lục Tứ còn chưa tìm tới cửa, chẳng lẽ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?
Bên kia, Lục Tứ vừa giải quyết xong công việc ở chi nhánh, vội vàng bay về nước.
Đám người kia ăn cơm nhiều như vậy rồi mà đến giờ vẫn chưa tìm được Tống Dữ Tinh. Hắn sắp phát điên luôn rồi!
Quán bar Dạ Ngộ.
Lục Tứ như cũ ngồi trong góc uống rượu giải sầu.
Ngay ở phòng vệ sinh của quán bar này, hắn cứu Tống Dữ Tinh khỏi bọn côn đồ cắc ké, hôm nay ngồi nhớ lại, những hình ảnh kia vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua.
Lục Tứ uống đến hơi say, thờ ơ lắc lắc ly rượu, lầm bà lầm bầm: "Tống Dữ Tinh... Tên nhóc đáng ghét, rốt cuộc chạy đi đâu..."
"Anh đẹp trai, lâu rồi không đến đó nha."
Lục Tứ nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua nhân viên pha chế, không có ý định phản ứng với gã.
Nhân viên pha chế cũng không để ý, xem ra anh đẹp trai này không nhớ ra gã, há... Hơn một tháng không thấy, sao người này càng ngày càng chán đời thế.
"Trùng hợp quá, tiểu mỹ nhân hôm trước đánh nhau với anh cũng đến đây, không nhớ tôi thì cũng phải nhớ cậu ấy chứ?" Nhân viên pha chế hất cằm về phía sàn nhảy một cái, cười bảo: "Cái người nổi bật nhất sàn nhảy đó."
Lục Tứ ngửa đầu uống một ngụm rượu, yết hầu lên xuống, hắn bất giác nhìn về phía đối phương chỉ.
Nhưng chỉ bằng cái nhìn này, lòng hắn chấn động mãnh liệt.