Giang Thời đưa tiền, cầm thuốc rời khỏi phòng khám.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, mưa phùn lất phất rơi, bên đường không có đèn, hầu hết các nhà đều đã đóng cửa, chỉ còn lác đác vài cửa tiệm còn sáng đèn.
Gió lạnh hiu hắt, Giang Thời đứng yên tại chỗ, nhìn quanh nơi xa lạ này, khóe miệng hơi nhếch lên một cái như cười mà không phải cười.
Ai có thể ngờ được, mới mấy hôm trước thôi, cậu vẫn còn là một thiếu gia sống trong nhung lụa. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, thân phận thay đổi, bị dị ứng cũng phải tự mình đi bộ nửa tiếng đường núi để mua thuốc.
Nói ra thì thật nực cười.
Mới vài hôm trước, Giang Thời còn chưa gọi là Giang Thời. Cậu họ Tống, sống yên ổn suốt mười mấy năm trong thân phận cậu chủ được yêu chiều hết mực. Vậy mà bỗng một ngày, người ta nói cho cậu biết, bố mẹ hiện tại không phải là bố mẹ ruột của cậu. Mẹ ruột của cậu là một người phụ nữ trung niên đến từ một ngôi làng xa xôi trên núi.
Thế là, trước khi cậu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai bên gia đình đã âm thầm hoàn tất trao đổi. Cậu theo mẹ ruột vượt núi băng rừng, đi tới cái nơi gọi là thôn Khê Liễu.
Tính tới giờ, từ lúc mọi chuyện bắt đầu cho đến nay, mới chỉ… ba ngày.
Gió lạnh lẫn mưa bay phả thẳng vào mặt, Giang Thời bừng tỉnh, đút túi thuốc vào áo rồi rời khỏi phòng khám.
Phía trước là một quán bún, phía trên treo tấm biển lớn ghi bốn chữ "Ngoảnh lại ăn bún". Giang Thời nhìn tấm biển vài giây, rồi vén rèm chắn gió bước vào.
Trong quán không có ai, chỉ có ông chủ đang ngồi trong bếp xem tivi.
Nghe thấy tiếng động, ông cũng không quay đầu lại, vừa nhìn màn hình vừa hỏi bằng giọng địa phương:
“Ăn gì?”
Giang Thời kéo cổ áo xuống, để lộ phần cằm, giọng nói lười biếng:
“Cho tôi một bát bún. Không ớt, không rau thơm, không hành, không tỏi, không cả gừng...”
Nghĩ một chút, cậu lại bổ sung:
“Thịt mỡ cũng đừng bỏ vào, tôi không thích ăn.”
Ông chủ: “…”
Ông ngẩng đầu nhìn lên phía trước, chỉ thấy thiếu niên vừa gọi món đang đứng tại chỗ lấy hai tờ giấy ăn, đầu ngón tay trắng trẻo tinh tế cầm khăn giấy chậm rãi lau mặt bàn.
Động tác của cậu khá vụng về, giống như thường ngày chẳng mấy khi động tay vào việc gì, lau cả buổi vẫn không biết đã sạch chưa. Dù sao thì cũng tạm được, lau xong liền ném giấy đi, rồi ngồi phịch xuống ghế.
Trên tivi đang chiếu “Hoàn Châu Cách Cách”, ông chủ vùi đầu vào nồi bún, bắt đầu chế biến.
Giang Thời gọi cái này không cần, cái kia không muốn, thế nên bát bún làm xong rất nhanh.
Người nơi này ăn đậm vị, bát bún ngon là nhờ vào ớt cay. Không có ớt, bún chẳng còn gì hấp dẫn. Bún trắng ngập trong nước dùng nhạt toẹt, thoạt nhìn như một bát nước luộc mì.
Giang Thời cầm đũa khuấy bún, gắp một đũa nếm thử. Vừa ăn xong liền cau mày lại.
Khó ăn thật sự.
Cậu không cam tâm, lại gắp thêm một đũa nữa.
Kết quả là… mặt sụ xuống.
Trên tivi “Hoàn Châu Cách Cách” đã chiếu xong, chuyển sang đoạn quảng cáo một ông lão giả danh truyền nhân Đông y đang bán thực phẩm chức năng.
Trong tiếng người dẫn chương trình gào thét inh ỏi, phía sau tấm rèm truyền đến tiếng bị vén lên, gió lạnh lùa vào, theo sau là một giọng nam trầm thấp:
“Ông chủ, còn rau thơm không?”