Khuôn mặt Thiên Hâm lúc này mới khôi phục một chút thần thái, vội vàng nói: Chị Từ Hân, chị cũng hiểu được có phần không thích hợp đúng không? Một nửa sự tình cũng là tôi nghe ba tôi nói, lúc ấy ba đang hỏi có ai tìm kiếm cô gái này không, lúc này tên Nhị Lại Tử chợt đến hỏi, còn đưa ra bằng chứng, đúng rồi, bằng chứng?
Tôi đang giữ ở nơi này. Từ Duyệt bước lên phía trước, lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm: Các người suy nghĩ nhiều quá rồi. Có chỗ nào không thích hợp, bằng chứng này, còn có thể là giả hay sao?
Từ Hân không nói lời nào, nhận lấy tờ giấy nhăn nhúm kia, nhìn tới nhìn lui mấy lần, vẫn không tìm ra điểm gì không bình thường. Ba dấu vân tay được ấn rõ ràng, vì ở thôn quê bọn họ không ký tên, công chứng gì đều dùng vân tay.
Đúng không? Từ Duyệt thở dài: Tôi đã nói không nghe được tiếng địa phương. Chỉ là đáng tiếc An Sơ, mặc dù có bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, nhưng là...
Từ Hân đưa mắt nhìn vào bằng chứng, rồi lại nhìn Thiên Thúc nói: Bà nội tôi còn chưa trở về, người cũng không thể bị đưa đi tuỳ tiện như vậy! Cô ấy lại vẫn đang bệnh nặng! Tên Nhị Lại Tử cả ngày chỉ biết đánh bài, giở trò lưu manh, hắn biết chăm sóc người khác sao? Hơn nữa, xem ra tình huống này là An Sơ vì tên Nhị Lại Tử mới chạy đi nhảy sông, bây giờ bị tên Nhị Lại Tử bắt trở về, vẫn không phải lại tìm cái chết sao? Kia là một mạng người đó!
Từ Hân nói có trật tự, từng chữ sáng như ngọc.
Bác Thiên liên tục gật đầu, cuối cùng, ông ném cây búa về hướng cọc gỗ, cây búa phập vào cọc gỗ, không hề nhúc nhích.
Hân Hân, cháu nói đạo lý này không sai, chuyện này cũng cần suy xét lại toàn bộ. Đúng là hủ tục này toàn bộ đều quái lạ, người trong gia đình lại lấy tiền bạc ra mà mua vợ, nói độc mồm, mua phải kẻ xấu xí, chẳng khác nào mua phải đầu heo sao. Chúng ta phải ngăn cản hắn đón người trở về, cũng không sẽ không có ý trả người về nha!
Đây mới là chuyện nơi này khó giải quyết nhất.
Tại đây, đến đường quốc lộ còn chưa thông qua, vẫn có vẻ lạc hậu, mua một người vợ từ tay bọn buôn người là chuyện cực kì bình thường. Bọn họ không thể can thiệp vào chuyện này, nếu không, cực kỳ dễ dàng bị tất cả người trong thôn Thiên Hộ xa lánh.
Thế nhưng mà...
Từ Hân còn muốn tranh thủ lấy được sự ủng hộ của bác Thiên, dù sao bác Thiên tại thôn Thiên Hộ cũng có người uy tín danh dự, nếu bác Thiên ra mặt, tên Nhị Lại Tử cũng không thể không có vài phần nể mặt.
Nhưng lời của cô còn chưa nói hết, ở cửa vang lên giọng nói quen thuộc: Các con ở đây ầm ĩ cái gì vậy? Duyệt Duyệt, con lại cãi nhau với ai rồi hả? Ta đi từ xa đã nghe các con ồn ào. Ồn ào cái gì? Trong phòng còn có người bệnh!
Bà nội! Khoé mắt Từ Hân lập tức đỏ lên, chạy nhanh ra cửa nghênh đón.
Ôi chao! Con xem mắt con tại sao có thể lại hồng như thỏ vậy? Có phải nha đầu Duyệt Duyệt kia nói linh tinh cái gì rồi? Thật sự là không biết phân biệt lớn nhỏ! Bà nội nói xong, giơ chiếc giỏ nhỏ ở tay phải lên, cười tít mắt nói: Nhìn xem ta đào được thứ tốt này trở về? Ta còn tưởng rằng sẽ không lấy được, không nghĩ rằng nha đầu kia thật có phúc! Nhìn xem, một củ nhân sâm dại to như vậy!
Bà nội! Vẻ mặt Từ Duyệt không vui, vì sao mỗi lần nghe thấy tiếng nói chuyện, đều nghĩ cô cùng người khác cãi nhau? Thật sự là bực bội!
Không phải Duyệt Duyệt cãi nhau. Thiên Hâm bước tới.
Sở dĩ, bác Thiên tại thôn Thiên hộ được xem như người có uy tín danh dự, đơn thuần là do trong thôn Thiên Hộ ông xem như là người có tiền, xây được một căn nhà ba tầng. Còn bà nội Từ Hân, Từ Duyệt mới là người mà toàn bộ dân chúng trong thôn Thiên Hộ kính trọng.
Không chỉ vì cao tuổi, mà còn vì bà là người đưa đò, quen biết rộng. Còn nguyên nhân quan trọng là thời điểm động đất hai mươi mấy năm trước, bà cùng với chồng, hai người vì cứu người mà một người nằm viện hơn một năm, một người qua đời. Sau khi bà xuất viện, những người đó mang tiền bạc tới cảm ơn, nói chồng bà vì cứu người mà mất đi, coi như đời này sống không vô ích.
Từ đó về sau, toàn bộ thôn Thiên Hộ, kể cả các thôn lân cận, không ai không cảm phục bà.
Vậy các con ở đây cùng nhau làm gì? Bà rốt cục cũng cảm thấy bất thường, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Từ Hân: Xảy ra chuyện gì rồi hả?
Bà nội vừa hỏi câu này, khóe mắt Từ Hân lập tức rơi lệ, tuy chỉ ở chung một buổi tối, nhưng cô hết sức thích An Sơ. Vừa nhìn thấy có thể nhận ra cô ấy là người lương thiện.
Tại sao lại khóc rồi? Sắc mặt bà nội thay đổi: Hay cô gái kia xảy ra chuyện rồi?
Là An Sơ bị tên Nhị Lại Tử bắt đi. Từ Duyệt có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng trên mặt biểu tình cũng là căm giận: Thật sự là vợ của tên Nhị Lại Tử!
Tên Nhị Lại Tử? Vẻ mặt bà nội nghiêm trọng: Tên Nhị Lại Tử này đã làm gì? Cái gì mà An Sơ bị tên Nhị Lại Tử bắt đi? Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Là như thế này. Bác Thiên cố gắng bình tĩnh, nói vài câu đạo lý giải thích từ đầu đến cuối.
Bà nội trầm tư trong giây lát, khuôn mặt càng nghiêm nghị. Nhị Lại Tử là kẻ như thế, tại sao lại thành đôi với cô gái ngọt ngào này? Chẳng lẽ ông trời không có mắt?
Bằng chứng kia đâu? Bà nội buông giỏ trúc cùng cái cuốc trong tay xuống, An Sơ đã đi mất, nhân sâm dại này cũng không ai ăn.
Nghe bác Thiên nói, bà không nghi ngờ, chỉ là tên Nhị Lại Tử kia, nổi tiếng là kẻ vô lại ở vùng này, cả ngày chơi bời lêu lổng, người như thế, có thể làm nên trò trống gì! Những lời bác Thiên nói ra, dường như một chút sơ hở cũng không có, nhưng không có nghĩa là có thể tin tưởng tên Nhị Lại Tử kia.
Từ Hân vội vàng chuyển tờ giấy công chứng nhăn nhúm kia ra, nước mắt trên khoé mắt cô còn chưa khô, hết sức hi vọng An Sơ có thể thoát khỏi tên Nhị Lại Tử. Dù sao, làm gì có ai muốn ở cùng một tên vô lại, huống hồ An Sơ là người tốt đẹp như vậy?
Bà nhận lấy bằng chứng, bà không biết nhiều chữ lắm, nhưng những thứ này không có gì lạ, bà vẫn có thể đọc được.
Mười vạn... Bà hít sâu một hơi, suy nghĩ hồi lâu, quay đầu nhìn về phía Thiên Thúc, hỏi: Tên Nhị Lại Tử kia làm việc ở đâu?
Ngay tại lò gạch. Từ Duyệt cướp lời nói: Lần trước con cùng hai bé gái đi chơi, gặp hắn chuyển gạch ở đó, hắn lại còn bắt chúng con đem đồ uống cho hắn, đúng thật là mặt dày!
Duyệt Duyệt, hắn dù sao lớn tuổi hơn chúng ta. Từ Hân kéo tay áo Từ Duyệt, ý bảo cô nói chuyện phải chú ý một chút.
Dừng! Từ Duyệt không thèm quan tâm nói: Mười phương tám hương, có ai thèm để mắt đến tên Nhị Lại Tử!
Nhưng vào lúc này, bà nội đột nhiên nói: Hân Hân, mang nhân sâm dại cất đi, chúng ta đi đến lò gạch hỏi một chút. Chờ ta hỏi rõ, nếu tên Nhị Lại Tử thật sự mua cô gái kia, chúng ta cũng không thể làm gì. Mang nhân sâm dại đến nhà tên Nhị Lại Tử cho ta. Nếu hắn nói bậy, ta sẽ không tha cho hắn!
Mọi người kể cả Thiên Hâm, liên tục gật đầu, Từ Duyệt mơ hồ hỏi một câu: Nhưng mà bà nội, bà muốn đi hỏi cái gì? Hắn mua vợ, cũng không đến mức nói cho mọi người ở lò gạch biết? Làm gì có ai muốn nói chuyện cùng hắn chứ?
Bà nội muốn hỏi, chắc chắn có cách để hỏi. Từ Hân kéo tay Từ Duyệt lại, nói: Duyệt Duyệt, ngày mai là Thứ hai, em còn chưa làm bài tập, ở nhà làm bài tập đi, thuận tiện trông nhà, chị cùng bà nội đi là được rồi.
Chuyện này Từ Duyệt trái lại không phản đối, lập tức đồng ý: Nơi đó đều là tro bụi, em cũng không muốn đi, ở nhà chờ tin tức là được rồi. Đúng rồi, anh Thiên Hâm, anh ở nhà giúp em đi, em có nhiều bài không biết làm, anh dạy em đi.
Nhưng Thiên Hâm lắc đầu từ chối: Thật xin lỗi Duyệt Duyệt, anh cũng muốn đến lò gạch cùng bà nội.
Từ Duyệt nhất thời không vui, chạy đến trước mặt Thiên Thúc làm nũng: Bác Thiên, bác bảo anh Thiên Hâm dạy con làm bài tập đi! Anh ấy là học sinh cao trung, bài tập sơ trung nhất định biết làm. Bác Thiên...
Vốn dĩ Thiên Hâm có đến lò gạch hay không phụ thuộc vào ý của nó, nhưng Từ Duyệt đã nói như vậy, ông cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói với Thiên Hâm: Con ở nhà đi, đợi chúng ta trở về, con sẽ biết tin tức. Con dạy Duyệt Duyệt làm bài tập đi.
Đúng vậy tiểu Hâm. Bà nội cũng mở miệng: Bà nội biết con cũng quan tâm An Sơ, nhưng nhiều người đi không có tác dụng gì. Con ở nhà dạy Duyệt Duyệt làm bài tập đi, lò gạch cũng không xa, đi một chuyến rất nhanh.
Thiên Hâm luôn luôn nghe lời trưởng bối, hai vị trưởng bối đều đã nói vậy, anh cũng chỉ biết gật đầu, đồng ý.
Bà nội tùy tiện lấy nhân sâm dại, cùng Từ Hân rất nhanh đi về hướng lò gạch.
Anh Thiên Hâm, anh xem đề đi, phiền chết, cái gì là câu bị động? Từ Duyệt cầm bài tập tiếng anh, vẻ mặt nhăn nhó hỏi han. Cô ghét nhất là tiếng Anh, cô lại không ra nước ngoài, vì sao phải học học tiếng Anh? Còn Toán học, cô đi mua đồ ăn, cũng chưa từng nghe nói tính giá cả phải vẽ đường pa-ra-bôn rồi phương trình này nọ. Tóm lại, cô cái gì cũng không muốn học.
Thiên Hâm đứng ở cửa nhìn xung quanh, Từ Duyệt lấy bài tập ra hỏi, anh cũng chỉ thu hồi ánh mắt, giúp Từ Duyệt làm bài tập. Nhờ có Thiên Hâm, Từ Duyệt nhanh chóng hoàn thành bài tập. Đương nhiên, tuy nói là giảng giải, anh chẳng khác gì một người đang lầu bầu, mặc kệ anh nói gì, Từ Duyệt chỉ nghe đáp án.
Tại sao còn chưa trở về... Thiên Hâm thêm một lần đi ra ngoài nhìn xung quanh, ba anh đã chặt xong củi trở về nấu cơm trưa, bà nội cùng Từ Hân lại chưa trở về.
Đến lò gạch ít nhất cũng tốn một giờ, đương nhiên không nhanh như vậy! Từ Duyệt cũng theo sau, cực kì lo lắng nhìn Thiên Hâm hỏi: Anh Thiên Hâm, vì sao em cảm thấy rằng, anh cực kỳ quan tâm An Sơ? Hai người chẳng phải mới gặp nhau hai lần sao? Tại sao em cảm thấy, anh thích cô ấy nhỉ?
Biểu cảm trên khuôn mặt Thiên Hâm lập tức cứng ơơ.
Từ Duyệt không chú ý tới điểm này, tiếp tục nói: Anh không thể thích cô ấy theo cách đó. Tạm không nhắc đến cô ấy là vợ do tên Nhị Lại Tử mua về, chỉ nói đến vẻ ngoài cô ấy, không phải chiếc mũi cao một chút, đôi mắt to một chút, làn da đẹp một chút thôi sao? Ngoài những thứ đó, có bất kỳ điểm nào so được với em? Em nghĩ lại trước kia anh chưa từng lo lắng cho em như vậy. Anh Hâm, anh thích cô ấy đúng không?