Ngẫm lại thấy trên mặt An Sơ Hạ tự nhiên có biểu tình không vui, như vậy đúng là có khả năng.
Thiên Hâm đứng ở một bên, Nhị Lại Tử nhìn thấy khuôn mặt của An Sơ Hạ, đúng là một khuôn mặt xinh đẹp nha. Mắt Nhị Lại Tử nhất thời thời phát sáng, phát tài, phát tài rồi!
Đúng lúc hắn đi đến, nghe được lời nói, còn tưởng chính mình sẽ đi cứu một phụ nữ trung niên, nhưng lúc vô ý nghe Thiên Hâm hỏi xem có một người con gái đã mất tích hay không.
Cô gái đúng là còn rất trẻ tuổi, Nhị Lại Tử đi gọi thêm người, lập tức không có người túc trực. Đợi cơ hội hồi lấu, hắn vụng trộm đi làm giả một cái biên lai, bên tên viết lấy mười vạn mua một người con dâu. Hăn đem biên lai này đi hỏi Thiên Hâm, tên ngốc Nhị Lăng lại tin thật! Bán xong rồi thịt heo liền dẫn hắn tới nơi này, trên đường gặp Từ Duyệt đang nghịch điện thoại, tiện cùng nơi đến rồi.
Nhưng hắn tuy chỉ không nghĩ tới một điều, thực ra cô gái này cùng với Thiên Tiên Nhi cùng mang bộ dáng của những tiểu cô nương.
Phát tài rồi! Lúc này thật đúng là tổ tiên hiển linh rồi!
Được, được, này điện thoại của ngươi! Nếu con dâu chú đã tặng cho cháu, vậy thì cho cháu. Nhị Lại Tử rộng rãi nói, trả điện thoại cho Từ Duyệt.
Từ Duyệt trên mặt tươi cười trở lại, quay đầu về phía An Sơ Hạ nói: Tỷ tỷ nói, cô là An Sơ? Chồng cô tới kìa, giờ có thể đi.
An Sơ Hạ vốn đang mê mang, nghe Từ Duyệt nói vậy, cô lập tức mở to hai mắt nhìn, lắc đầu liên tục:
Không...Không...Hắn không phải, tôi không biết hắn! Lời nói ra khỏi miệng nhưng lại khàn khàn, không ai có thể nghe rõ. (Ri: rõ khổ mà =__=)
Nhị Lại Tử cười tít mắt đến gần, An Sơ Hạ không ngừng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, một bên gối đẫm nước mắt. Cô nhìn về phía Thiên Hâm, lập tức giật lấy tay áo anh ta, lắc đầu thật mạnh.
Thiên Hâm như vừa tỉnh mộng, lập tức bưng kín đầu An Sơ Hạ, đứng trước giường: Này! Cô xinh đẹp như vậy, làm sao mà Nhị Lại Tử có thể mua đến? Cô nói đi, chuyện này, khẳng định, không hợp lí.
Có cái gì không hợp lí? Ta lấy hết của cải mới được mười vạn, thích hợp cực kì! Nhị Lại Tử tỏ ý bất mãn, cười lạnh: Đừng có nhiều chuyện, ta muốn đưa con dâu ta về!
Từ Duyệt đứng ở một bên, tâm tình cũng trở nên nghiêm túc trở lại, túm lấy áo của hai tên vô lại kia, nói: Ngươi nói ngươi có mười vạn đi, có chứng cứ không? Không có chứng cứ, ta không cho ngươi mang cô ấy đi!
Ai nha, ngươi còn nghi ngờ nữa à? Hai tên kia lấy trong túi ra một tờ giấy nhăn nhúm, mở ra, nhét vào tay từ duyệt: Giấy trắng mực đen, ngươi xem đi!
Thừa dịp từ duyệt cúi đầu xem tờ giấy, Thiên thúc đi tới, kéo vai Thiên Hâm, thấp giọng nói: Ta đã xem qua tờ giấy, sự tình đúng là như vậy, ngươi cũng đừng tham gia, đừng để hai tên vô lại kia để mắt tới ngươi.
Điều đó vô lí! Thiên Hâm vẫn không tin, ánh mắt nhìn về phía Từ duyệt.
Từ duyệt ngẩng đầu, cau mày nhìn Thiên Hâm, gật gật đầu: Đúng là sự thật, trên này còn có dấu vân tay... An Sơ đúng là Nhị Lại Tử đó mua.
Không, không phải như thế, tôi căn bản không biết hắn! An Sơ hạ há hốc mồm, nhưng lại chỉ có âm thanh khàn khan.
Cô là an Sơ hạ, không phải An Sơ! Vì đúng lúc cô giới thiệu tên mình, Từ Hân cùng Thiên Hâm chỉ nghe được hai chữ phía trước.
Sao cô lại có thể bán cho Nhị Lại Tử cơ chứ?
Ai có thể giúp cô, ai có thể giúp cô nói chuyện? Bà nội, Từ Hân, đang ở đâu...
Thiên Hâm nghe được tin này, cơ thể nhất thời trì trệ. Điều này sao có thể? Làm sao có thể? Nhất định, nhất định có chỗ nào đó có vấn đề!
Thiên Hâm không dám tin đi lên, lấy tờ giấy, trên giấy cõ chữ viết rõ ràng, lại còn có thêm dấu vân tay. Một là bọn buôn người, một là Nhị Lại Tử, một là An Sơ.
Khôn phản đối? Nhị Lại Tử cười lớn, đến gần mép giường, hai mắt sáng rực nhìn cô: Con dâu, theo ta về nhà, ngoan ngoãn nghe lời, cô bán cho ta, sẽ phải chịu một chút khổ cực.
Nhị Lại Tử tuy cười lớn, nhưng trong lời nói nhất định có sự uy hiếp.
Đồng tử An Sơ Hạ đột nhiên co rút nhanh, nàng lắc đầu: Không... Không...
Thất Lục! Giang Nam! Minh Lạc! Hàn Vũ! Mấy người đang ở đâu, cứu tôi...
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ, rồi tối đen, cô không nơi nương tựa, lại càng không có ánh sáng, chỉ là tận cùng tuyệt vọng.
Cô ấy hôn mê rồi! Thiên Hâm bước lên phia trước, nói: Dù là mua con dâu nhưng cũng phải chữa bệnh trước đã.
Ngươi hẳn không để mắt tới con dâu ta? Nhị Lại Tử liếc mắt nhìn anh ta: Thiên thúc, đem con trai ông đi đi, con dâu tôi, tôi tự biết.
Nói xong, hắn ôm lấy An Sơ Hạ, liếc xéo Thiên Hâm một cái rồi vòng qua anh bỏ đi.
Con vẫn cảm thấy không đúng! Thiên Hâm vẫn là thiếu niên, đi đến trước mắt Thiên thúc nói: Bằng không đi đến chỗ An Sơ Hạ, chờ cô ấy có thể nói được xem chuyện gì đã xảy ra rồi mới quyết định.
Thiên thúc thở dài, nhìn con trai của tự mình nói: Thiên Hâm, ta biết con là người lương thiện, nhưng nếu yết hầu của cô gái kia hồi phục thì có thể thừa nhận mình chính là bị bọn buôn người bán cho hai tên vô lại đó sao? Chuyện này, đúng là do hai tên kia thuộ dạng lưu manh.
Từ Duyệt thấp đầu: Ta lúc đo không nên đối xử với cô ấy như vậy...
Ai cũng có mệnh của mình, đây là định mệnh của cô ấy. Ta đi giúp bà nội chẻ củi, mùa đông này củi thực sự rất hiếm. Thiên thúc nói xong, đi ra khỏi phòng.
Thiên Hâm cúi đầu, cắn chặt hàm răng, đây chính là số mệnh sao???
Bánh xe định mệnh chuyển động, con người thực sự bất lực sao?
Từ duyệt dù sao vẫn còn nhỏ, không hiểu được ý tứ của Thiên thúc, tuy trong lòng cảm thấy chuyện này thực sự rất vô lí, nhưng không vì thế mà khó chịu. Thiên thúc ra hỏi phòng, Từ Duyệt ngồi xuống, nhìn Thiên Hâm đến ngẩn người.
Thiên Hâm ca ca rất đẹp trai...
Thiên thúc, sao bác lại ở đây? Trong sân vang lên âm thanh nghi hoặc của Từ Hân: Có thăm dò được tin tức gì của An Sơ sao?
Nghe được, mọi người đi rồi. Thiên thúc dừng tay, nhìn Từ Hân, không nhịn được mà thở dài; Nếu là sáng nay, cô nên ở nhà, không thì đừng nghe.
Thiên thúc trong giọng nói tràn đầy ảo não, tựa như hận chính mình.
Đó là cái gì? Từ Hân vừa buồn cười vừa nghi hoặc: Nghe được là chuyện tốt nha! Người như vậy là làm gì? Từ từ, người nói, cô ấy đi rồi? Như thế nào lại nhanh như vậy, ta cũng không gặp người lạ vào thôn.
Là hai thằng vô lại. Từ duyệt theo phòng xông tới, nói.Thiên thúc dài thở dài: Ta thật không nghĩ tới, an sơ chính là hai thằng vô lại mang mười vạn tới để mua làm con dâu. An sơ tuy nhiên không quá xinh đẹp, nhưng là mười vạn, tính như thế nào cũng vẫn tiếc.
Trong lời nói này rõ ràng trọng điểm hiển nhiên là ở An sơ không có nàng xinh đẹp , nhưng giờ cũng không là chuyện quan trọng nữa.
Từ Hân vội vàng buông chậu rửa mặt nghi ngờ hỏi han: Anh nói, là tên vô lại? Này... Điều này sao lại có thể?!
Như thế nào cũng không có khả năng? Từ duyệt nhìn về phía Thiên thúc, nói: Là đi Thiên thúc? Giấy trắng mực đen viết được rõ ràng!
Thiên thúc thở dài một tiếng, lấy trong túi ra một vài tờ giấy nhăn nhúm. hít một hơi rồi mới nói nói: Chuyện này, là nên oán ta! Nếu là ta sớm biết như thế, liền không nên hỏi ngươi, hai thằng vô lại cũng sẽ không tìm tới cửa, cô gái kia, cũng liền không cần đi theo hai thằng vô lại rồi! Tại ta, là tại ta!
Thiên thúc tự trách, cho rằng hai thằng vô lại như vậy lại lấy cô gái đó làm con dâu, đời này cũng coi như xong.
Từ duyệt đi lên phía trước, kéo Thiên thúc tay áo nói: Thúc, ngươi cũng đừng quá tự trách, hai thằng vô lại cũng sớm muộn sẽ tìm đến cửa. Mười vạn cũng không phải con số nhỏ rồi
Từ Hân trở nên nghiêm trọng, cô suy nghĩ một hồi, hỏi: Thiên Hâm ở đâu?
Thiên Hâm ca ca! Từ duyệt chạylên vào phòng: Anh còn đang suy nghĩ à? Tỷ tỷ của ta gọi ngươi đấy.
Được Thiên Hâm đi ra, sắc mặt cực kì không tốt.
Thiên Hâm. Từ Hân nghiêm túc đi lên phía trước, hỏi: Ta nghe từ duyệt nói,dù thế nào thì mọi chuyện cũng vẫn rất bất thường! Ngươi thoải mái một chút, chuyện cũng đã trải qua rồi.