Từ Duyệt không tự chủ được tay nắm chặt góc áo, Thiên Hâm quở trách nhìn cô một cái, nói: Duyệt Duyệt, những lời này, không thể nói bậy!
Nói bậy? Từ Duyệt trên mặt biểu hiện bối rối, như có nét biến động, sau cùng rốt cục lộ ra nét cười nói: Em biết mà, anh làm sao có thể thích một người vừa gặp mặt chưa đến hai, ba lần. Ngày mai, anh sẽ trở lại trường trung học của thành phố mất năm ngày không được nhìn thấy anh...
Thấy Từ Duyệt lại không xoắn xuýt hỏi đi hỏi lại việc thích An Sơ.... Trong lòng anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng đồng thời, anh vừa bắt đầu nghi ngờ bản thân mình vì cái gì muốn buông thả một lần, chẳng lẽ, mình thật sự thích người con gái vừa gặp một hai lần đấy sao?
Điều này hình như...không logic gì hết.
Nhất định là ảo giác, chỉ là cảm thấy thương hại thôi, anh ta tự nhủ như thế. Nhất định là như vậy!
Ở trên cầu phía Đông trung tâm thành phố.
Bao lâu nữa thì mới hết kẹt xe??? Tiêu Minh Lạc căng thẳng cau mày hỏi.
Không biết ạ. Lái xe thở dài: Tại sao tai nạn xe lại xảy ra đúng lúc này, con đường này đã kẹt cứng, cho dù chúng ta muốn tiếp tục đi thẳng về phía trước, hay quay xe lại thì cũng không thể nào kịp trở về công ty. Minh Lạc thiếu gia, bây giờ phải làm thế nào ạ?
Tiêu Minh Lạc nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ chỉ về phía chín giờ ba mươi phút. Hiện tại trừ khi biết bay, bằng không tuyệt đối không kịp đến. Anh từng nghe thư ký nói, những cổ đông kia rất khó đối phó, lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cho bọn họ leo cây, khẳng định họ sẽ đặt điều linh tinh.
Do dự một lúc, anh bấm điện thoại gọi cho Tiêu Lão Thái Gia, nhanh chóng nói ra hoàn cảnh hiện tại.
Tiêu Lão Thái Gia sau khi nghe xong, thật sự bình tĩnh như thường: Hôm nay buổi sáng cho con nghỉ phép, con đi thẳng đến công ty của Thất Lục đi, công ty có ông, ông còn chưa có chết, cũng vẫn có thể giúp con chuyện gấp gáp này.
Vừa cúp điện thoại, Mạnh Tiểu Nam nhìn sang, trên người cô băng vải đã dỡ xuống, vội nhảy thẳng xuống một bước, nhìn thấy hơi chút khôi hài.
Lão Thái Gia, ông nói chuyện điện thoại với ai vậy ạ? Vì sao muốn chạy đến công ty Thất Lục thiếu gia? Thất Lục thiếu gia làm sao vậy ạ?
Tiêu Lão Thái Gia lúc này mới ý thức đến Mạnh Tiểu Nam còn ở đây, toàn thân bất động cố gắng kìm chế không bối rối, vẻ mặt bình tĩnh hồi đáp: Tên tiểu tử kia lại cãi nhau với ba nó, nhưng không vấn đề, ta đã bảo Minh Lạc đi khuyên nhủ thằng bé.
Vâng. Đầu óc Manh Tiểu Nam vốn ngây thơ đơn giản. Giấu diếm dở như ông cũng đễ dàng lừa được Tiểu Nam.
Tạm thời vòng vo giấu được Manh Tiểu Nam, rồi ông tiện bấm số điện thoại của thư ký: Là tôi.
Đầu dây bên kia An Ny vội cung kính trả lời: Chủ tịch Hội đồng quản trị, người có gì cần giao phó?
Cuộc hội nghị lúc chín giờ bốn mươi kia, hãy hủy địa điểm cũ đi. Tiêu Lão Thái Gia nhàn nhã dùng ngón tay trỏ gõ gõ lên mặt sau điện thoại, nói: Đổi địa điểm thành bệnh viện ở trung tâm thành phố, trong phòng bệnh của tôi. Cô cũng lại đây, lịch trình cả buổi sáng nay có thể đổi thì đổi, không thể đổi tất cả mang đến phòng bệnh của tôi.
An Ny lập tức hiểu rõ là Tiêu Minh Lạc bên kia không kịp về đến đây, vội vàng đồng ý. Tiêu Lão Thái Gia là người như thế nào? Có Tiêu Lão Thái Gia ra mặt, những cổ đông kia không ai dám nhiều lời.
Hiện trường tai nạn xe hơi rốt cục xử lý xong, con đường từ từ thông thoáng trở lại. Tiêu Minh Lạc đã biết hội nghị sửa lại địa điểm, đối với chính ông nội mình, trong lòng anh vẫn lại mặc cảm. Hiện tại ông nội vẫn còn khỏe mạnh, nhưng ông nội không thể vẫn sống mãi cùng anh, cho nên, bản thân anh chỉ có thể từ từ trở nên mạnh mẽ, trở nên kiên cường như ông nội.
Hao tổn rất nhiều công sức, cuối cùng vẫn đến được ca-nô của Hàn Thất Lục.
Minh Lạc thiếu gia, cậu đã tới. Hàn quản gia đứng lên nghênh đón.
Hàn Thất Lục vạn năm bất biến biểu tình rốt cục buông lỏng một chút, quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, trong ánh mắt anh phảng phất nét bi thương.
Hàn Thất Lục dường như rất mạnh mẽ, ít nhất đến bây giờ vẫn cố gắng trụ vững được. Nếu là anh, Tiêu Minh Lạc không thể tin bản thân mình sẽ vẫn còn có thể phản ứng, có lẽ sẽ sụp đổ. Nhưng nhìn Hàn Thất lục, hiện tại cũng gần như ngấp nghé bên bờ vực thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã.
Ít nhất thi thể An Sơ Hạ vẫn chưa tìm thấy, vẫn còn một tia hi vọng. Chính nhờ tia hi vọng mỏng manh này, mới chống đỡ Hàn Thất lục đến bây giờ không buông xuôi.
Tiêu Minh Lạc cầm trong tay một lon Red Bull, ném thẳng vào đầu Hàn Thất Lục. Hàn quản gia nhất thời kinh sợ, thứ này nếu nện vào đầu, còn hơn cả đau! Nhưng Hàn Thất lục khẽ vươn tay, thoải mái mà bắt được nó.
Hàn quản gia lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong mắt Hàn Thất Lục dường như có chút nghi ngờ, nhìn Tiêu Minh Lạc: Cậu làm gì?
Tiêu Minh Lạc hơi cong môi một cái bước lên phía trước, đi đến ngồi xuống bên người Hàn Thất Lục, chính mình như làm ảo thuật bày ra một lon Red Bull khác, cụng nhẹ vào lon trong tay Hàn Thất Lục, cười nói: Đã hai ngày cậu không ăn không uống, cho nên mang lon Red Bull này tới cho cậu.
Tôi không cần. Hàn Thất lục lạnh băng nói một câu như vậy, ngay sau đó liền muốn đưa lon Red Bull trả lại cho Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc đưa người dựa vào phía sau, không có ý đinh nhận lại, tự mình mở lon Red Bull, uống một ngụm lớn.
Uống đi, không cần thiết phải như vậy. Tiêu Minh Lạc ngồi thẳng người, ánh mắt sáng quắc nhìn Hàn Thất Lục, nói: Cậu có biết là bộ dạng hiện tại của cậu khó coi thế nào không?
Hàn Thất Lục theo bản năng sờ sờ lên cằm mình một cái, nơi đó gai góc, mới hai ngày không đụng đến râu đã mọc lởm chởm. Đầu tóc anh cũng lộn xộn, quần áo vì gặp phải trận mưa lớn cũng trở nên hỗn độn.Bộ dạng này, giống hệt như một chú mèo hoang ven đường, không ai muốn nhặt về nuôi.
Cô ấy cũng không có ở đây, tôi luộm thuộm thế nào cũng chẳng có ai cười nhạo... Hàn Thất Lục buông thõng tay xuống, lon Red Bull trong tay cũng rớt xuống lăn sang một bên.
Ai nói không có ai cười nhạo? Tiêu Minh Lạc hít sâu một hơi, đến sát bên Hàn Thất Lục, đè thấp giọng nói: Cậu cũng đừng quên cậu là ai. Bác Hàn xử lý công vụ trong tập đoàn không rảnh ra được, bộ dạng này mà có người nhìn thấy, lọt ra ngoài, bác khẳng định sẽ giận dữ! Còn mẹ cậu nữa, nhờ tiêm thuốc an thần mới không vật vã yên ổn chờ đợi ở nhà, bộ dạng này của cậu, làm mọi người quá thất vọng.
Vậy bây giờ tôi còn có thể như thế nào?! Hàn Thất Lục giận tím mặt, đứng lên, giang tay nắm chặt cổ áo Tiêu Minh Lạc, hét lớn: Tôi sắp điên rồi! Cậu biết không?! Tôi sắp phát điên rồi!
Đàn ông chưa thấy súng chưa rơi lệ, chống đỡ lâu như vậy, Hàn Thất Lục rốt cục cũng đã rơi nước mắt.
Nhưng lúc này, không ai cảm thấy Hàn Thất lục không giống một người đàn ông.
Mà còn là người đàn ông chân chính, Hàn Thất lục thật sự là như vậy.
Lĩnh một cái túm cổ áo của Hàn Thất Lục, Tiêu Minh Lạc trong lòng bỗng nhiên cảm giác chua xót. Hàn Thất Lục túm áo anh, chứng tỏ cậu ta đang tức giận. Biết tức giận vẫn là chuyện tốt, ít nhất cảm xúc nội tâm có thể phát tiết ra ngoài, nếu không nói một lời nào, không nhúc nhích, điều này mới khiến người ta lo lắng.
Dường như cảm thấy bản thân mình không nên nổi giận với Tiêu Minh Lạc, Hàn Thất Lục cuối cùng buông lỏng tay, gục đầu xuống, nhẹ nhàng nói: Thật xin lỗi.
Hàn Thất Lục quay người sang chỗ khác, ánh mắt anh hoàn toàn mịt mờ.
Nước chảy vội vàng, nhìn thoáng qua mặt sông thật bình lặng, vậy mà có thể mang An Sơ Hạ của anh đi thật sao?
Nhìn bộ dạng này của Hàn Thất Lục, trong lòng Tiêu Minh Lạc không diễn tả được có bao nhiêu khó chịu.
Thất Lục. Tiêu Minh Lạc đến gần cậu ta, đứng sóng vai cùng cậu ta bên ca-nô, Tiêu Minh Lạc cũng không nhìn cậu ta, hai người chỉ cùng nhìn mặt sông, mở miệng nói: Hãy giữ vững tinh thần, tôi tin tưởng, Sơ Hạ không dễ dàng mất như vậy. Tôi có linh cảm, cô ấy có khả năng ở nơi nào đó, chờ cậu đi tìm cô ấy.
Hàn Thất lục quay đầu sang nhìn Tiêu Minh Lạc, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói: Cậu cũng có linh cảm này?
Tiêu Minh Lạc cũng quay đầu lại nhìn cậu ta, hai người ánh mắt giao nhau, anh nhìn thấy ánh mắt Hàn Thất Lục rốt cục cũng có một tia sáng. Có lẽ chỉ một chút tia sáng lé loi này, đã khiến cho cậu ta gắng gượng bền bỉ mà không nhụt chí.
Được! Thất Lục gật đầu, phân tích nói: Chúng ta phái đi nhiều người như vậy, tìm hai ngày, lần mò hai ngày, nếu cô ấy ở trên dòng Lệ Giang này, chắc chắn phải tìm thấy chỗ. Hơn nữa, đã hai ngày trôi qua, nếu không tìm thấy người, thật sự đã chết, hiện tại thi thể phải nổi lên. Nhưng chúng ta cũng không tìm thấy thi thể. Cho dù đã bị mưa lũ cuốn trôi, cũng không có khả năng mất hết dấu vết. Nơi này là Lệ Giang, không phải biển cả, không thể có cá ăn thịt người đến xương cốt cũng không nhả ra.
Khuôn mặt Hàn Thất lục tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Minh Lạc.
Kể từ hai ngày vừa qua, đầu óc của anh giống như đình công, không minh mẫn. Cho đến bây giờ anh mới thực sự tỉnh táo lại.
Điểm này kỳ thật... Tiêu Minh Lạc xấu hổ gãi đầu, nói: Tôi cũng vừa nghĩ đến.
Cậu là nói... Hàn Thất Lục hít sâu một hơi, đôi mắt của anh ngày càng sáng rực: Sơ Hạ cô ấy, rất có khả năng được người khác cứu lên?
Điều này tại sao lại không có khả năng? Tiêu Minh Lạc hỏi lại, anh đột nhiên vỗ đùi: Cậu trước kia không phải cài đặt phần mềm định vị gì đấy trong điện thoại Sơ Hạ rồi sao? Cậu có thể mở ra xem!
Hàn Thất lục thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu: Tôi đã sớm mở phần mềm xem qua, không có biểu hiện định vị, di động của cô ấy, khẳng định đã hỏng rồi.
Điều này... Khuôn mặt Tiêu Minh Lạc vừa lộ vẻ tươi cười đột nhiên khựng lại.
Còn tưởng rằng rốt cục có hi vọng, lại quên điện thoại di động rơi xuống nước giống như rơi vào lửa, không giữ được.
----------------------------------------
Thôn Thiên Hộ.
Chim hót hoa thơm - câu thành ngữ này, dường như là để miêu tả thôn Thiên Hộ. Sở dĩ thôn này tên là Thiên Hộ, không phải vì nơi này thật sự có một nghìn hộ gia đình, mà là bởi vì nơi này dân cư rất thưa thớt, cổ nhân mong muốn nơi này thịnh vượng đông đúc hơn, mới đặt tên thôn là Thiên Hộ.
Thôn Thiên Hộ nằm ở hạ du nhánh lớn của sông Lệ Giang, khu vực cực kỳ hẻo lánh, kinh tế cũng không phát triển. Nơi này đường quốc lộ chưa thông qua, con đường xi-măng trong thị trấn vẫn là người dân tự bỏ tiền ra xây dựng.
Chờ đợi thật lâu cũng chưa thấy bà nội các cô trở về, Thiên Hân vẫn kiên trì đứng ở cổng sân đến cùng, Từ Duyệt chỉ ngoan ngoãn đứng cùng anh.
Này... Cô buồn chán thở dài, lấy chiếc điện thoại di động đã bị xước xát từ trong túi áo ra.
Nhà bọn họ không có điện thoại, bình thường muốn dùng điện thoại đều sang nhà bác Thiên mượn. Hiện tại không dễ dàng gì có một chiếc điện thoại di động, còn là nhãn hiệu Apple, nhưng điện thoại di động không dùng được. Đến màn hình cũng không sáng, chỉ có thể dùng để khoe mẽ trước mặt nhóm bạn chơi cùng một chút.
Làm sao không thể sử dụng được... em đã cố ý đi mượn máy sấy sấy qua. Từ duyệt giận dữ nói, sau đó dùng ngón tay bấm loạn xạ vào các nút viền bên cạnh.