Dùng thuốc sát trùng giết chết một con sâu, mắt không lung chuyển, tim không đập nói: Mạnh Tiểu Nam, già rồi điềm tĩnh lại đi. Cậu cũng biết tớ đối với con trai thường không có nhiều hứng thú lắm. Thôi, tớ trước tiên đi xuống ăn cơm, để cho mẹ kế kia khỏi lo lắng. Như vậy... Buổi chiều hai giờ, chúng ta gặp nhau trước cửa trung tâm thương mại World Trade Center nhé.
Đến lúc đó gặp, cô gái không hứng thú với bọn con trai. ~ Mạnh Tiểu Nam cúp điện thoại di động, nhận đĩa trái cây từ hầu gái: Tôi hỏi cô, Tiểu Hồ Ly kia... Không không, nói sai nói sai! Mẹ tôi đâu a?
Nữ giúp việc vẻ mặt bình tĩnh mà trả lời: Phu nhân ăn xong bữa sáng liền đi ra ngoài, hôm nay phu nhân có đặt lịch hẹn làm đẹp.
Cô khẽ gật đầu, ý bảo nữ giúp việc có thể đi. Hai giờ chiều... Được,! đi tu bổ lại sắc đẹp thì hơn! Đợi lão đại và Hàn thiếu gia kia không có phát sinh chuyện gì, đến lúc đó lại nhắc đến vấn đề giới tính của Sơn Hạ cũng không muộn!
An Sơ Hạ với con trai không có lắm hứng thú, nguyên nhân là vì bố cô đã bỏ mẹ cô theo người đàn bà khác, đàn ông đều vì sự nghiệp mà bỏ vợ bỏ con, Mạnh Tiểu Nam cũng là một ví dụ điển hình. Nhưng cô ấy cũng như An Sơ Hạ, sống lạc quan, đâu phải không có cha thì không thể sống được. Hơn nữa, cô giờ không phải đã được cha đón về sao? Tiểu hồ ly tinh kia tất nhiên không thể sinh đẻ được, thật đúng là ý trời mà...
Đem đĩa trái cây đặt sang một bên, cô ở trên ghế sofa đánh một giấc, nhắm mắt lại đã ngủ ngay.
So với Mạnh Tiểu Nam gia đình hòa bình, An Sơ Hạ bên này không biết làm sao cho được...
Ngồi xuống bàn ăn, cô chẳng nói được lời gì chỉ vùi đầu vào ăn mà người ngồi đối diện cô cũng là vẫn trầm mặc. Hừ lạnh vài tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, làm cho cô ko còn tâm trạng ăn nổi bát cơmHàn quản gia đứng ở một bên nhìn thấy không khí có chút không tốt, tiến lên một bước, lớn tiếng nói: Thiếu gia, thiếu phu nhân, phu nhân giờ có việc phải ra ngoài, nói là đi làm làm đẹp.
Uh'm. Hàn Thất Lục nhàn nhạt lên tiếng, buông đũa xuống, đem tầm mắt đặt hoàn toàn vào cô. Cuối cùng, anh ho nhẹ một tiếng, mang theo chút ý tứ xuống nước mà nói: An Sơ Hạ, chúng ta nói chuyện chút đi.
Nuốt miếng cơm giở, nhận giấy ăn từ nữ giúp việc lau khoé miệng. Ngẩng đầu không hề do dự nhìn Hàn Thất Lục nói: Thất Lục thiếu gia có điều gì muốn nói với tôi?
Một tiếng Lục thiếu gia, liền đem quan hệ của cả hai người hoàn toàn kéo xa rồi. Thời điểm lúc mới quen biết, anh đúng đã buộc cô kêu mình là thiếu gia, nhưng hiện tại, anh càng hi vọng nghe được cô gọi tên anh. Cái tên Hướng Mạn Quỳ này, không rõ cô đã nghe được nó ở đâu? Chẳng lẽ là hai tên chết tiệt kia? Không thể, đánh chết bọn hắn cũng không dám nói ra cái điều cấm kỵ này.
Nhìn An Sơ Hạ, anh nói ra một câu: An Sơ Hạ, cô không phải là đang ghen đó chứ?
Nghe được hai chữ đang Ghen , An Sơ Hạ thân thể không khỏi run rẩy: Anh vừa rồi nói tôi ghen sao? Tôi sao? Ha ha ha, anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tôi sẽ cho cô một tuần, nội trong một tuần, nhận lỗi với tôi. Anh mất kiên nhẫn, cầm áo khoác rời khỏi bàn ăn, đi ra đại sảnh. Anh cần đến hỏi tội hai tên chết tiệt kia, An Sơ Hạ là làm sao mà biết được sự tồn tại của Hướng Mạn Quỳ.
Mà ba chữ Hướng Mạn Quỳ , trong lòng của anh, là bắt đầu từ khi nào, khi nghe đến cái tên này lại bình tĩnh như thế?
Thấy Hàn Thất Lục đi ra ngoài. Nghe được tiếng động cơ xe rời đi trên đường lát đá, An Sơ Hạ cuống quít rời bàn ăn đứng lên chạy đến đại sảnh nhìn xung quanh vài cái.