Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, An Sơ Hạ nở nụ cười, có chút đáng sợ. Cô biết mình lần này nói hơi quá đáng, cũng biết mình lần này quá mức dẫn đến mệt mỏi. Thế nhưng cô phải làm như vậy, tương lai của cô, không muốn cùng nhà giàu có dính líu gì. Chỉ muốn... Thật yên bình.
Nếu như không kiên quyết đẩy Hàn Thất Lục ra, như vậy cô lo mình chìm đắm, không thoát ra được, sau đó quên chính mình vẫn đang kiên trì. Đối diện! Cô muốn cùng Hàn Thất Lục vạch rõ ranh giới. Mặc dù... Ánh mắt của cô thoáng nhìn thấy hình ảnh Hàn Thất Lục sáng sớm ngồi đọc báo trên ghế sô pha.
Mẹ, người yên tâm, con nhất định sẽ không quên tâm nguyện của mẹ, nhất định sẽ thi đậu vào một trường đại học tốt, trở thành một giáo viên ưu tú... Âm thầm nắm chặt nắm tay thành quả đấm, ánh mắt của cô trở nên kiên định. Từ giờ trở đi, tất cả đều phải vì sau này học đại học! Từ giờ trở đi, cô phải như trước kia một Bạo quân lang tỷ phải phấn đấu quên mình, không sợ gì!
Màn hình điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên sáng lên, ngay sau đó truyền đến tiếng chuông: Kiểm tra thử đều đi chết đi, ta phải về nhà...
Ấn nút nghe, bên kia truyền đến giọng nói như sói tru của Mạnh Tiểu Nam: Tớ nói này lão đại, thiếu chút nữa tớ mất hết kiên nhẫn!? Lão tử dành trọn một buổi sáng điện thoại cho cậu, cậu lại không nghe?
Có không? Cô nhíu mày, đột nhiên nhớ lúc thử xe quên mang theo, nghĩ đến thử xe đầu Sơ Hạ tối sầm, lập tức khôi phục vẻ bình thường: Tớ ra ngoài quên mang theo, chuyện gì?
Nghe giọng lạnh nhạt của Sơ Hạ, Mạnh Tiểu Nam không vui móc móc lỗ tai cầm lấy điện thoại lớn tiếng nói: An lão đại, có tiền của chồng liền xem thường loại bằng hữu nghèo khó như chúng tôi sao? Khóe mắt giật một cái, bị Mạnh Tiểu Nam lớn giọng khiến cho tâm tình không ra làm sao tự nhiên đã khá nhiều, một bên đăng nhậo vào QQ trồng rau, một bên mỉm cười cầm điện thoại di động trả lời: Nào dám quên cậu! Tớ chỉ là tò mò, cậu là một người tiếc tiền điện thoại tự nhiên chủ động gọi điện thoại cho tớ. Thông thường đều là cố ý gọi cho tớ trước sau đó lập tức cúp ngay để cho tớ gọi lại!? Làm sao? Cậu sao đột xuất tốt với tớ chứ?
Ngoài cười nhưng trong không cười nói với nữ giúp việc: Làm phiền cô cho tôi ít trái cây.
Vâng, đại tiểu thư. Nữ giúp việc khúm núm gật đầu, lui lại mấy bước cầm đĩa trái cây đi ra ngoài.
Mạnh Tiểu Nam bắt chéo chân nói rằng: Quả thực đối với tớ cũng không tệ lắm. Bởi vì tiểu hồ ly kia không thể sinh, tiểu hồ ly kia tinh đối với tớ cũng không tệ, bởi vì cô ấy nói cô ấy muốn có con, đáng tiếc không có cơ hội.
Tay cầm con chuột trộm đồ trong nông trại dừng một chút, ánh mắt phức tạp Sơ Hạ nói rằng: Ba ruột cùng mẹ ruột cậu ly hôn rồi sao?
Kỳ thực đã sớm ly hôn rồi. Bên kia giọng nói rất là bình thường, Mạnh Tiểu Nam người này không có ưu điểm khác, ưu điểm duy nhất chính là nhìn thoáng: Chẳng qua là mẹ tớ cố ý không nói cho tớ, sợ tớ thương tâm. Tớ tổn thương cái rắm? Việc này tớ cũng mới vừa biết, nói chung, hiện tại cuộc sống gia đình tạm thời rất thoải mái, cho nên buổi chiều ngày hôm nay chúng ta đi dạo phố nha! Thuận tiện đem chồng đẹp trai theo! Để tình cảm tăng thêm.
Khóe miệng không tự chủ: Tăng cái đầu cậu! Tớ với anh ấy... Đó là kế tạm thời, nói chung giải thích rất dài dòng tớ liền nói ngắn gọn, mọi thứ đều là bởi vì bất đắc dĩ, chỉ đơn giản như vậy!
Oa! Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng thốt kinh ngạc: Cậu mà phải bất đắc dĩ? Ôi chao lão đại! Cậu biết cái thành phố này có bao nhiêu người muốn gả cho anh ấy không?