Nhìn Hàn Thất lục thật sự rất lâu sau đó cô mới thở ra, xoay người đi đến trước mặt Hàn quản gia mờ mịt hạ giọng nói: Hàn quản gia, có thể giúp ta một việc sao?
Hàn quản gia nhìn như một ông lão đã ngoài năm mươi tuổi, trên thực tế là quản gia vạn năng. Không chỉ có làm việc giỏi giang tuyệt không dây dưa kéo dài, mà còn là người làm việc được giao không hỏi lý do.
Ngồi ở trong chiếc Bentley lớn, An Sơ Hạ nắm chặt trong tay di động, liên tục bấm số, bên kia nhưng vẫn đang bận. Vỗ vỗ máy, cô ngẩng đầu ngước mặt lên nhìn Hàn quản gia: Hàn quản gia, ông cho Lyla di động có sử dụng được hay không a? Như thế nào vẫn không ai nghe máy?
Hàn quản gia nhìn thoáng qua kính chiếu hậubên trong xe, kính chiếu hậu hiện rõ hình ảnh An Sư Hạ gương mặtlo lắng. Theo của cô những gì cô nói, ông biết rõ buổi sáng phát sinh chuyện gì, nói là muốn đi xem Lyla hiện tại thế nào rồi. Vì thế ông căn dặn phải cầm theo điện thoaij xịn, để đẽ dàng xác định vị trí cô ta. Đưa điện thoại cho An Sơ Hạ, lái xe tìm Lyla.
Nói thật, ông không rõ An Sơ Hạ vì cái gì muốn đi xem người với cô không hề quan hệ, còn là cô gái châm chọc khiêu khích cô. Nhưng nghĩ lại An Sơ Hạ đứa nhỏ này từ nhỏ đã lớn lên trong nghèo khổ bần cùng, nên đối với người nghèo cũng có cảm giác dồng cảm. Còn ông từ khi làm việc đã bị giáo huấn 'Đối người khác thân mật liền là đối chính mình vô tình' Bây giờ Lyla chính là người trong mắt có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Tựa như thiếu gia, cứu Lyla ngày đó, là lúc cùng Hướng Mạn Quỳ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, cho nên thiếu gia mới có thể buông thả chính mình đi? Mà hôm nay thiếu gia đối với Lyla như vậy cũng là chuyện đương nhiên mà ông đã đoán được trước.
Há miệng thở dốc, Hàn quản gia nhạt cười nói: Số này khẳng định là không sai, người đừng có gấp, chúng ta rất nhanh liền đến rồi. Một nơi nào đó bên đường tương đối náo nhiệt, có vài người nhốn nha nhốn nháo vội vàng chạy đi, lại có người chậm rì rì đi dạo phố. Mỗi người trên mặt biểu tình đều là không giống nhau, lại đều là một dạng. Một dạng... Lạnh lùng.
Ăn xin chết tiệc! Đi chết đi! Mấy nữ sinh hung hăng trừng mắt nhìn Lyla nằm trên mặt đất quần áo rách nát trên người đều là vết máu, nhấc chân vượt qua thân thể của cô đi qua. Những người này, đều đã coi cô như là ăn xin, không có thấy rõ khuôn mặt cô do tóc dài che phủ. Không ai phát hiện, ngày hôm qua còn là người mẫu xe hơi Lyla đang tại chụp mặt bằng quảng cáo hôm nay thành ra bộ dạng bị mọi người phỉ nhổ.
Ánh mắt của cô trống rỗng, môi cũng bởi vì khô khốc mà vỡ ra từng đạo lỗ hổng. Giơ tay lên che miệng ngu ngốc, cô đến nay lại vẫn đối một đêm kia trí nhớ khắc sâu...
-------
Cô vì cái gì muốn cứu ta? Vài năm trước tan cửa nát nhà Lyla lưu lạc tại đầu đường, thơ thẩn đi ở trên đường cái. Cô hai bàn tay trắng, vẻ mặt hoảng hốt, cước bộ lảo đảo. Như xác không hồn, đại khái nhìn là loại cảm giác này thôi?
Một chiếc cao cấp xe thể thao hướng về bên này lái tới, cô mỉm cười, nhấc chân chạy ra giữa đường cái. Ngay sau đó... Là một âm thanh phanh gấp cùng cô ngã xuống đất. Lúc tỉnh lại, cô cư nhiên nằm đang nằm ở phòng tổng thống của khách sạn rồi.
Đây là chỗ nào? Xoa xoa huyệt Thái Dương, cô cau chặt mi từ trên giường ngồi xuống. Trên quần áo trên người bẩn thỉu dơ dáy được đổi thành sạch sẽ bạch sắc váy liền áo, giơ cánh tay lên nhìn nhìn chính mình, làn da cư nhiên cũng bị tẩy rất sạch sẽ, còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm Lavender.
Còn đang nghi hoặc, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Cô cả kinh, trước mặt cô xuất hiện một người con trai tựa như thần, giật giật môi, câu đầu tiền anh nói là: Thức dậy rồi?