Tôn lang trung nhanh chóng giám định được sâm núi Đông Việt là củ cải làm giả.
Tạ lão phu nhân sắc mặt lạnh lẽo đến mức gần như có thể ép ra sương, ngón tay cầm ở trượng lại một tầng xanh trắng, gân xanh trên trán nổi lên, môi mỏng mím chặt, hai mắt sắc bén lạnh lùng từ trên mặt mọi người mà nhìn quanh.
Tạ Tấn Hà lo lắng mẫu thân lớn tuổi, thân thể tức giận, vội vàng tiến lên nâng đỡ, lại bị Tạ lão phu nhân giơ tay cự tuyệt, trầm mặt nhìn Chung phu nhân, trong khoang mũi tràn ra một tiếng hừ lạnh.
Chung phu nhân câm như hến, bà ta chưởng quản nội trạch Tạ phủ, xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta khó thoát khỏi tội lỗi!
Ngoại trừ Chu Ngọc Tô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tất cả mọi người đều có cảm giác một loại gió thổi báo hiệu giông bão sắp đến.
Lúc này, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng lá rơi, mọi người nín thở, cúi đầu chờ Tạ lão phu nhân lên tiếng.
Khiến mọi người ngoài ý muốn chính là, Tạ lão phu nhân nặng nề thở ra một hơi, đi đến bên cạnh Tạ Lương Viện, đau lòng dắt nàng, bước đi tập tễnh đến trước mặt Chung Á Phù, khóe mắt hơi gợn sóng: "Dương phu nhân, lục nha đầu của ta vừa sinh ra đã non yếu, trải qua mấy lần thiếu chút nữa mạng cũng không giữ được, nếu không phải mấy năm nay, mỗi ngày dùng sâm núi.."
Khóe mắt Tạ lão phu nhân ửng đỏ, lắc đầu: "Tạo nghiệt, vốn là đồ bổ thân, nếu như mấy năm nay ăn nhầm đều là củ cải, ngược lại chính là bùa lấy mạng, Dương phu nhân, lão thái bà ta mặt dày, khẩn cầu.."
Chung Á Phù dịu dàng cười, nắm tay Tạ lão phu nhân, gật đầu nói: "Lão phu nhân yên tâm, ngày mai Á Phù liền dẫn nàng vào cung diện kiến Hoàng thái hậu. Hôm nay, quý phủ có việc cần xử trí, Á Phù sẽ không quấy rầy nữa."
Chung Á Phù từ trong nội trạch ác đấu mà rời khỏi Dương gia, nàng tự nhiên hiểu được, ở trong vấn đề cốt lõi này, muốn bắt được hung thủ thật sự, thì phải nắm chặt thời cơ, nhưng Tạ lão phu nhân trước tiên lại là thay Tạ Lương Viện cầu xin, có thể thấy được bệnh của Tạ Lương Viện đã không thể chậm trễ.
Trán của Tạ lão phu nhân hơi thả lỏng, lộ ra một chút ý cười, nói với Tạ Lương Viện: "Lục nha đầu, Dương phu nhân nếu đã đáp ứng, nàng ấy chính là ân nhân cứu mạng của con, mau dập đầu với Dương phu nhân đi."
Mọi người hít một hơi khí lạnh, đồng loạt nhìn về phía Tạ Lương Viện, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Tạ Lương Viện này đến tột cùng có chỗ nào hơn người, lại có thể được Chung Á Phù ưu ái.
Tạ Lương Viện cũng giật mình không nhỏ, nhưng nàng không có biểu hiện quá rõ ràng, chỉ là theo lời mà quỳ xuống tạ ân.
Tạ lão phu nhân lo lắng Tạ Lương Viện sức khỏe yếu ở đây lâu sẽ không chịu nổi, liền lệnh cho Thanh Hà đưa nàng về phòng.
Tạ Lương Viện biết lão phu nhân đây là không muốn để cho nàng nhìn thấy cảnh tượng máu tanh kế tiếp.
Chủ tớ hai người trở lại phòng ngủ, vừa mới thắp đèn, Thanh Hà liền mơ hồ nghe được ngoài cửa sổ truyền đến động tĩnh, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, nhìn thấy đèn phía ngoài uyển sáng trưng, dòng người bắt đầu di chuyển, có chút lo lắng đi trở lại bên cạnh: "Lục tiểu thư, người nói xem, lão phu nhân sẽ tra ra được chỗ này sao?"
Sáng sớm hôm nay, nàng ta liền phụng mệnh Tạ Lương Viện đi vào phòng bếp, thừa dịp đầu bếp chưa chuẩn bị, đem rễ sâm do Tạ Lương Lương tự tay chế tạo ném vào trong nồi hầm thai hươu.
Tạ Lương Viện mệt mỏi nâng mí mắt lên một chút: "Sâm núi vẫn do khố phòng cất giữ, ngày thường ta muốn ăn, tổ mẫu cũng sai Bách Hợp bên người đi lấy, sau đó liền đưa đến phòng bếp, hầm xong, đến trên tay các ngươi, cho nên, có thể làm giả thì chỉ có ba người, một là khố phòng, hai là Bách Hợp, ba là phòng bếp, tra thế nào cũng sẽ không tra ra được trên đầu các ngươi đâu, yên tâm đi.
Ngày thứ hai sau khi nàng sống lại, Tạ lão phu nhân sáng sớm đã phân phó Bách Hợp đưa sâm núi hầm lên, nhưng khi nàng vừa uống, liền biết là giả.
Kiếp trước nàng ba năm không mang thai, cũng từng vì thế mà bỏ ra số tiền lớn để cho người đi Đông Việt mua sâm núi hoang dã, bởi vì có ăn qua, cho nên hiểu rõ.
Hơn nữa, nàng từ nhỏ đã được tổ phụ huấn luyện, đối với bất cứ thứ gì nhỏ cũng có nhận biết tốt hơn người bình thường, khi nhai sâm núi, sợi thô to rất nhiều, vừa hầm năm sáu canh giờ, cắn lên vẫn còn khá cứng, đồ giả lại không làm được điểm này.
Thanh Hà ngẫm lại thấy cũng có lý, Bách Hợp đi theo lão phu nhân nhiều năm, biết Lục tiểu thư là sinh mệnh của lão phu nhân, cho nên, Bách Hợp không có lá gan này.
Người trong phòng bếp người qua lại nhiều, lúc hầm sâm, Bách Hợp sẽ ở một bên theo dõi, người khác cũng không có cơ hội xuống tay.
Người duy nhất có cơ hội chính là Lương bà tử của khố phòng.
Một là ỷ vào Tạ phủ lão nhân, được Tạ lão phu nhân tín nhiệm, chưởng quản khố phòng, hai là, bà ta phụ trách thu mua, có cơ hội tiếp xúc với thương hộ, cũng biết giá cả sâm núi Đông Việt chân chính, không chừng là đã động tâm tư, thay xà đổi cột.
Nghĩ đến chuyện này, tâm tình Thanh Hà liền thoải mái hơn nhiều, nhịn không được mà khen:" Tiểu thư, người thật thông minh, nô tỳ thật bội phục người, suy nghĩ thật chu đáo, biết đêm nay thai hươu sẽ bị ăn không còn một mảnh, nên đã sớm chuẩn bị chứng cứ. "
Ánh mắt Tạ Lương Viện vừa chuyển, trong như nước, nhưng lại mang theo hàm ý lạnh lẽo như sương:" Những ngày như hôm nay, tổ mẫu mở tiệc chiêu đãi Chung Á Phù, mượn mười lá gan của Lương bà tử, cũng không dám lấy sâm núi giả ra để hù dọa, muốn Chu Ngọc Tô ăn dị ứng, chỉ có thể bỏ vào trong canh vài sợi củ cải, lượng không thể nhiều, nếu không, Tôn trù tử sẽ phát hiện bất thường. "
Cho nên, nàng mới phân phó Thanh Hà đi làm.
Thanh Hà là người bên cạnh nàng, phụng mệnh của nàng vào bếp làm chút chuyện, ai sẽ nghi ngờ chứ?
Trong bữa tiệc tối, một vại lớn canh sâm núi được chia ra ăn sạch sẽ, cuối cùng Tạ Lương Viện trình lên làm chứng cớ, bên trong là một mảng lớn sâm núi, là nàng dùng củ cải nhỏ ngâm bột sâm núi để làm ra.
Thừa dịp bữa tiệc tối mọi người đều dồn mắt nhìn trên người Chu Ngọc Tô, nàng đã đem sâm núi giả này bỏ vào trong chén, cuối cùng đưa cho Tôn lang trung.
Mục đích là dấy lên để Tạ phủ kiểm tra, gạt bỏ Lương bà tử - tâm phúc của Chung phu nhân và Chu Ngọc Tô, coi như là cho Tạ Lương Viện đã chết một câu trả lời thỏa đáng.
" Lục tiểu thư, người nói, lão phu nhân sẽ tra ra được Lương bà tử sao? "
Khóe miệng Tạ Lương Viện nhếch lên một nụ cười nhạt, xử trí một nô tài đối với nàng có ý nghĩa gì chứ?
Nàng hao phí nhiều trắc trở như vậy, Lương bà tử chỉ là một quân tiểu tốt trên bàn cờ của nàng mà thôi!
" Chung phu nhân tiếp nhận nội trạch Tạ phủ cũng chỉ mới có hai năm, trước đó, tất cả đều là tổ mẫu quyết định, làm sao có thể ngay cả tiểu lâu la cũng không giải quyết được. "Tạ Lương Viện cười cười, đi đến bên cạnh bàn trang điểm, đột nhiên cảm thấy ngực một trận khó chịu, đột nhiên vuốt ve ngực, sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi, nàng rên rỉ một tiếng, tầm mắt, tựa hồ cảm thấy không gian đang vặn vẹo, bốn phía hư ảo đất trôi lơ lửng..
Thanh Hà nghe thấy tiếng, lập tức chạy tới, sau khi đỡ nàng lên trên giường, từ trong tủ nhỏ bên cạnh lấy ra Lãnh Hương Hoàn cho nàng ngậm, hầu hạ nàng cởi váy, cầm khăn mặt khô, giúp nàng lau khô mồ hôi lạnh, cũng không để ý chuyện tắm rửa, trực tiếp để cho nàng nằm trên giường.
Sau nửa nén hương, Tạ Lương Viện mới thở bình thường trở lại, nhìn vẻ mặt Thanh Hà lo lắng, sâu kín cười:" Thanh Hà, ta sẽ không chết, nếu ngươi lo lắng, ngươi ngủ ở bên cạnh ta đi, ban đêm trông chừng ta.. "
Sâm núi vốn bổ thân kiện thể bị cẩu nô tài vô lương tâm thay xà đổi cột, củ cải tính hàn, chẳng khác nào thành bùa thúc giục lấy mạng người.
Tạ Lương Viện cũng không rõ thân thể mình đến tột cùng là xấu đến mức độ nào, nhưng đêm nay, Tạ lão phu nhân sau khi biết sâm núi bị người động tay động chân, cẩn thận giao phó nàng cho Chung Á Phù như thế, nàng có một loại dự cảm rất không tốt.. Bởi vì, Tạ Lương Viện chân chính chính là trong đêm ngủ mà chết.
Thanh Hà cảm nhận được sự bất lực đằng sau nụ cười của Tạ Lương Viện, ngực chua xót, nỗi buồn dao động lớn, cắn răng nói:" Lương bà tử kia chết một trăm lần cũng không đủ."
Tạ Lương Học không có khí lực nói chuyện, chỉ hơi hé môi một chút, liền hôn mê bất tỉnh.