Thiên Tứ Lương Viện

Chương 13: Lạt mềm buộc chặt

Trước Sau

break

"Không có khả năng, không có khả năng, ta khẳng định là bởi vì ăn củ cải.." Sau lưng Chu Ngọc Tô nổi lên mồ hôi lạnh, thanh âm ngập ngừng càng lúc càng nhỏ như lẩm bẩm, bất lực nhìn chung quanh bốn phía, dưới tầm mắt của mọi người, lạnh lẽo đi về phía bàn.

 

Cắn cánh môi, cực lực muốn tìm ra củ cải từ một bàn nguyên liệu nấu ăn.

 

Cho dù là một cây sợi rễ củ cải..

 

Không đời nào! Không đời nào!

 

Nàng ta nhắm mắt lại, trong lòng hỗn loạn run rẩy, cố gắng nhớ lại trong bữa tiệc tối nàng ta đã ăn gì --

 

Tiếng nghị luận lặng lẽ nổi lên --

 

"Cho dù không phải bệnh đậu mùa, cũng khó bảo đảm có dính thứ gì không sạch sẽ rồi hay không.."

 

"Thật đáng sợ, không biết có thể lây nhiễm hay không.."

 

"Không được, nhất định phải cách ly với chúng ta, vạn nhất lây nhiễm cho mấy đứa nhỏ, vậy làm sao được.."

 

Tạ lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, ý bảo mọi người không nên lên tiếng quấy rầy, sau đó mí mắt nặng nề biểu hiện ra một tia tìm tòi xem xét, lẳng lặng nhìn thân ảnh không ngừng run rẩy ở bên bàn.

 

Ở trong mắt bà, cháu dâu này khôn khéo có năng lực, lại quá mức sắc bén.

 

Hạ Lăng Tích gả vào Tạ gia ba năm, ở trong mắt người ngoài nổi tiếng xinh đẹp, như cá gặp nước. Không chỉ được phu quân sủng ái, được cha chồng tán thưởng, mà còn hòa thuận với mẹ chồng Chung Văn Thu, phối hợp ăn ý.

 

Nhất là, một năm nay, Hạ Lăng Tích giúp việc làm ăn của Tạ gia tăng lên, làm cho địa vị của đại phòng ở Tạ phủ dần dần thăng lên, cuối cùng khiến Chung Văn Thu có thể danh chính ngôn thuận nắm giữ quyền lực nội trạch Tạ gia.

 

Bởi vậy có biết bao nhiêu người khen ngợi Chung Văn Thu chọn một đứa con dâu tốt, mà Chung Văn Thu ở trước mặt người ngoài, cũng không bao giờ kiệm lời.

 

Nhưng Tạ lão phu nhân đã sớm nhìn ra, Hạ Lăng Tích căn bản không phải là nữ tử ở yên tại thâm trạch nội viện, nàng không quan tâm quyền lớn ở nội phủ Tạ phủ, nàng muốn chính là tham gia vào việc kinh doanh của Tạ gia.

 

Tạ lão phu nhân thậm chí tin rằng, không quá mười năm, cháu dâu này sẽ thay cha chồng là Tạ Tấn Hà của nàng, trở thành người đứng đầu của Tạ gia.

 

Đối với dự đoán này, Tạ lão phu nhân đương nhiên không cách nào đồng ý, cho nên, bà năm lần bảy lượt âm thầm nhắc nhở cháu trai Tạ Khanh Thư, đối với nàng dâu nhà mình có thể yêu thương, nhưng không thể nuông chiều!

 

Hạ Lăng Tích dù có năng lực đến đâu, cũng chỉ có thể làm một thê tử phụ trợ trượng phu, mà không phải giống như Chung Á Phù, đi ra khỏi nhà chồng, thiết lập môn hộ khác.

 

Ở đáy lòng bà, nữ nhân có mạnh đến đâu, vẫn phải là an phận ở hậu viện sẽ thỏa đáng hơn.

 

Nhưng trong lòng, Tạ lão phu nhân là yêu thích nữ tử như vậy, nếu như nàng là cháu trai của mình, bà hẳn sẽ toàn lực bồi dưỡng.

 

Nhưng hôm nay Hạ Lăng Tích làm cho bà ta có chút kinh ngạc, cử chỉ thất thố, gặp chuyện lại quá mức hoảng hốt, hoàn toàn mất đi trấn định tự nhiên như thường ngày.

 

Vùng đất trống trải lúc này im hơi lặng tiếng, mọi người nhìn Chu Ngọc Tô đứng ở bên cạnh bàn, nhắm mắt lại, không nhúc nhích, tuy rằng hơi trẻ tuổi đã hiện ra không kiên nhẫn, nhưng Tạ lão phu nhân không mở miệng, không ai dám tủy tiện chất vấn.

 

Sau một chén trà, Chu Ngọc Tô chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt dần dần lộ ra một tia nham hiểm, cuối cùng khẽ cười ra tiếng, xoay người, hướng Tạ lão phu nhân hành lễ, chắc như đinh đóng cột nói: "Tổ mẫu, yến tiệc đêm nay, cháu dâu chỉ ăn qua năm thứ, thai hươu, thịt bò tương, quế viên, đậu phụ hầm sò khô, tôm xào. Trong mấy món ăn này, quả thật không có củ cải. Nhưng cháu dâu quả thật là bởi vì ăn nhầm củ cải mới như thế, cho nên, cháu dâu muốn lớn mật suy đoán một câu, hy vọng tổ mẫu không trách."

 

Tạ Lương Viện ở một bên nhìn đến buồn bực, cuối cùng lén thở dài một hơi, mới vừa rồi, nàng quả thực có chút lo lắng thay Chu Ngọc Tô, nếu ngay cả điểm ấy cũng không nghĩ ra, vậy thì trò này chơi thật đúng là không có hứng thú

 

Tạ lão phu nhân gật đầu nói: "Ngươi chỉ cần nói thẳng, chỉ cần là sự thật, tổ mẫu sẽ thay ngươi làm chủ."

 

Chu Ngọc Tô thành thật lạy một cái, từng chữ từng chữ, âm vang mạnh mẽ: "Cháu dâu hoài nghi, sâm núi kia là dùng chất liệu củ cải làm ra sơn sâm giả!"

 

Sâm núi Đông Việt có giá trị liên thành, ở Tây Lăng, cũng không thiếu những phần tử bất hợp pháp, dùng củ cải để làm giả.

 

Cho nên, Chu Ngọc Tô nghi ngờ như thế cũng là hợp tình hợp lý.

 

Tôn trù tử biến sắc, vừa định mở miệng, Tạ lão phu nhân ra hiệu ý bảo hắn im lặng, mỉm cười lắc đầu, sâm núi mua trên thị trường thì bà không dám cam đoan, nhưng Tạ gia lấy được sâm núi trong tay, căn bản không có khả năng là giả được.

 

Tạ lão phu nhân đương nhiên không muốn giải thích với mọi người rằng sâm núi Đông Việt bà có được từ tay ai, nhưng nếu cháu dâu nhà mình trước mặt mọi người nghi ngờ, bà nhất định phải cho mọi người một đáp án.

 

Vừa vặn, quản gia mang theo lang trung chạy tới.

 

Tạ lão phu nhân thần sắc đột nhiên trở nên ngưng trọng: "Tôn đại phu, ngươi hành y đã nhiều năm, có thể kiểm tra ra sâm núi Đông Việt là thật hay giả không?"

 

Tôn lang trung thận trọng vái chào: "Sâm núi nhỏ hơn sâm bình thường, màu sắc hơi trắng, giống như rễ cây cải củ nhỏ mới mọc, nhìn từ bên ngoài quả thật rất khó phân biệt thật giả, nhưng sau khi cắt ngang, những sợi củ cải mới mọc ra có hoa văn nhỏ, chính giữa cơ bản không thấy sợi, mà sâm núi lại trải qua hơn mười năm mới có thể trưởng thành, vừa chính là hầm năm đến mười giờ, sợi vẫn có thể thấy rõ như trước. Lão phu nhân nếu ngài có hứng thú, lão phu có thể trực tiếp nghiệm chứng cho ngài xem."

 

Vừa nói ra khỏi miệng, tầm mắt mọi người tự nhiên nhìn về phía bàn tròn, Chu Ngọc Tô bỗng dưng dự đoán trong lòng dâng lên một loại bất an mãnh liệt, tầm mắt cực lực tìm kiếm -

 

Đúng vậy!

 

Đêm nay, sớm đã cho món thai hươu hầm sâm núi vào bụng, ngay cả cặn cũng không còn, không có chứng cứ, làm thế nào để kiểm tra đây?

 

Cho dù lang trung trước mắt có thể chứng thực nàng ta cũng không phải nhiễm phải bệnh đậu mùa, nhưng bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này của nàng ta, cho dù là ai cũng sẽ đoán nàng mắc bệnh hiểm nghèo gì đó.

 

Bị bệnh hiểm nghèo.. điều trong thất xuất (1) !

 

(1) Thất xuất: Bảy trường hợp được quy định dưới thời phong kiến mà nếu người vợ phạm phải một trong những trường hợp đó thì chồng có quyền bỏ vợ, bao gồm: Không con, d*m đãng, ghen tuông, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, bị bệnh khó chữa.

 

Chu Ngọc Tô trong nháy mắt có một loại vô lực có trăm miệng cũng khó bào chữa, giống như người chết đuối ở biển sâu, lại lâm vào tuyệt vọng!

 

Tất cả mọi người nhìn nàng ta, có đồng tình, có tiếc nuối thay, có nóng lòng, càng nhiều hơn chính là sợ hãi!

 

Tạ lão phu nhân trầm mặt không nói, Tạ Tấn Hà trong lòng biết mẫu thân không muốn mở miệng như vậy là vì an toàn tính mạng của Tạ gia, liền nói với Chung phu nhân: "Nàng phân phó xuống dưới, thanh lý Tây viện một chút, để cho nàng ta đêm nay chuyển qua liền đi, chỉ được mang theo nha hoàn bên người."

 

Sắc mặt Lạc Minh thoáng cái trở nên trắng bệch, môi hở ra, khóe mắt mang theo sợ hãi quét qua khuôn mặt hình dạng như nữ quỷ của Chu Ngọc Tô, khóc không ra nước mắt!

 

"Nơi này có.." Một tiếng nữ nhi mềm mại vang lên.

 

Mọi người chỉ thấy, Tạ Lương Viện bưng một cái bình cổ bằng sứ trắng, bước đi nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười hiếm thấy, đi tới trước mặt lang trung, giòn giã nói: "Tôn đại phu, chỗ này của ta có sâm núi, ngài kiểm tra xem một chút, chớ để tẩu tẩu oan ức."

 

Dứt lời, đi tới trước mặt Tạ lão phu nhân, chu môi, vẻ mặt áy náy hướng lão nhân làm nũng: "Tổ mẫu, Viện Nhi không phải không muốn ăn, chỉ là muốn để trễ một chút mới ăn, vừa nãy Viện Nhi không có khẩu vị gì hết."

 

Tạ lão phu nhân còn chưa mở miệng, Chu Ngọc Tô đã nuốt nước miếng lên tiếng, "Lục muội muội.." Khóe mắt nổi lên một tầng nước mỏng, trong lòng dâng lên một loại biết ơn mãnh liệt: "Tẩu tẩu cảm ơn muội." Dứt lời, cúi người vái chào với Tạ Lương Học.

 

Tạ Lương Viện lại liên tục xua tay, lui ra sau một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến ửng hồng: "Đại tẩu, không được, Viện Nhi chỉ hy vọng có thể giúp được đại tẩu."

 

Nhưng trong lòng đang cười --

 

Giúp? Đúng vậy, ta là đang giúp ngươi, để cho ngươi thở phào nhẹ nhõm, để cho ngươi yên tâm dưỡng thai thêm hai ngày, nếu không, ta sợ rằng ngươi sẽ không còn mạng hưởng thụ ván cờ kế tiếp đâu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc