Trong đầu Chu Ngọc Tô trống rỗng, tập hợp tất cả tâm trí cũng không biết làm cách nào để biện minh, chỉ có thể nhìn về phía Chung phu nhân mà xin giúp đỡ, hy vọng bà ta có thể thay mình nói dối.
Chung phu nhân đầu tiên là bị Chu Ngọc Tô nói một câu "Con còn nhỏ vừa mới đến Tạ phủ" làm cho trái tim sợ tới mức treo lên cổ họng, tiếp theo lại bị Tạ Lương Viện vô tình nối tiếp một câu "Tẩu tẩu trước kia không phải ăn được bánh nhân củ cải sao", như một cây gậy lớn, đem đầu óc quấy thành bột nhão, nào còn bận tâm giúp đỡ chứ!
Tạ Tấn Hà thấy vậy, đột nhiên hỏi Hạ Lăng Nguyệt ở cách đó không xa: "Tỷ tỷ của ngươi có dị ứng với củ cải hay không?"
Hạ Lăng Nguyệt giống như bị sét đánh trúng, run rẩy một chút, mờ mịt lúng túng, không biết nên gật đầu hay lắc đầu!
Hạ Lăng Tích có ăn củ cải được hay không, là không có cách nào kiểm chứng với tất cả mọi người, nhưng vấn đề là Tạ Lương Viện không tranh giành với thế gian, hơn nữa tính tình thuần lương, nàng nói ra, không ai hoài nghi tính xác thực của nó hết.
Nếu thành thật trả lời, nói không dị ứng, vậy Chu Ngọc Tô hôm nay sẽ như thế nào? Sẽ bị cách ly như một bệnh nhân đậu mùa sao?
Quả thật là như thế, Chu Ngọc Tô dứt khoát một hai làm không nghỉ, đem thân phận của mình lộ ra ngoài, cái chết của Hạ Lăng Tích kia, rất nhanh sẽ bị khui ra thôi.
Nếu Tạ gia báo quan, nàng ta sẽ làm thế nào đây?
Còn nữa, vạn nhất trong Tạ phủ có người biết người thật sự kiêng kỵ củ cải là Chu Ngọc Tô, vậy bọn họ có hoài nghi Hạ Lăng Tích trước mắt là do Chu Ngọc Tô giả mạo hay không?
Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?
Hạ Lăng Nguyệt đột nhiên cảm thấy trong đầu bị chất đầy vật sắc nhọn, vừa đau vừa loạn!
"Ngươi là muội muội ruột của nàng, chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi bình thường có kiêng kỵ cái gì, ngươi cũng không biết?" Tạ Tấn Hà không kiên nhẫn mà hỏi thêm một câu.
Hạ Lăng Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận cân nhắc từng chữ: "Tỷ tỷ trước kia không có kiêng kỵ, nhưng mà.. Tỷ tỷ đã từng nói với ta, không biết Ngọc Tô.. Ngọc Tô tỷ cho tỷ tỷ ăn cái gì, hại tỷ tỷ sau đó trở nên kiêng kỵ."
Tạ Lương Viện rốt cuộc nhịn không được "phốc" một tiếng, đem nụ cười không kìm nén được trong lòng mà phun ra.
Trời ạ, từ khi nào mà muội muội của nàng lại ngu ngốc dễ thương đến vậy? Muội ấy xác định là đang giúp Chu Ngọc Tô như vậy sao?
Ai nha, đúng là không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngốc giống như lợn mà!
"Nói năng cái gì mà lung tung!" Tạ Tấn Hà nghe không giải thích được, trong lòng phiền muộn, nhưng Hạ Lăng Nguyệt dù sao cũng là người bên họ ngoại, hắn cũng không tiện trách cứ, hừ lạnh một tiếng, hai hàng lông mày nặng nề: "Ngươi nói, Ngọc Tô hại Lăng Tích? Ngọc Tô tại sao lại hại Lăng Tích chứ?
"... "
Hạ Lăng Nguyệt sửng sốt một chút, trong nháy mắt đầu giống như cái trống lắc, liều mạng lắc đầu phủ nhận:" Ngọc Tô tỷ không có hại tỷ tỷ, ta.. Ý ta là, kiếng kỵ, chỉ là chuyện kiêng kỵ, ừm.. Vốn là Chu tỷ tỷ kiêng kỵ, sau đó tới lui, tỷ tỷ ta cũng kiêng kỵ củ cải. "
Không riêng gì Tạ Tấn Hà, tất cả mọi người nghe được cũng không hiểu ra sao, chỉ có Tạ Lương Viện biết, đây là Hạ Lăng Nguyệt chột dạ, muốn che đậy mê chướng, ngược lại càng tô càng đen.
Tinh thần còn sót lại của Chu Ngọc Tô cuối cùng bị một câu nói của Hạ Lăng Nguyệt giày vò hầu như không còn, trái tim điên cuồng đập va vào lồng ngực, trong nháy mắt, Chu Ngọc Tô thậm chí còn cho rằng, đây là oan hồn của Hạ Lăng Tích bám vào trên người muội muội của nàng, đang quấy phá!
Hạ – Lăng – Tích
Ba từ này, giống như một lời nguyền rủa kèm theo, ngay lập tức khiến nàng ta yếu đuối và sợ hãi!
Ba từ này, nhắc nhở nàng ta về mong muốn từ khi còn nhỏ, bị người này từng chút chặt đứt, biến thành những mảnh vụn!
Ba từ này nhắc nhở rằng nàng ta đã có hai đứa con lặng lẽ đến và rời đi cùng với vũng máu!
Lần này, tuyệt đối không!
Ký ức bị xé rách sinh ra một sự dũng cảm đơn độc muốn lao vào chỗ chết, nàng ta đột nhiên cởi bỏ quần áo, cởi bỏ chiếc váy dài ướt sũng khiến mình không thể bước chân, nàng ta dùng hết tay chân, từng bước từng bước leo lên --
Tóc ướt phủ mặt, trên mặt những nốt màu trắng như ẩn như hiện, từ trong chỗ khuẩt đi về phía trước, hiện ra như một con quỷ nước, Chung phu nhân sợ tới mức ngã xuống lui về sau, nha hoàn túm lại thành đoàn, không dám nhìn.
Cho dù Tạ Tấn Hà đường đường là một nam tử, cũng nhịn không được mà quay mặt đi!
Lưu thị vội vàng che mắt nữ nhi, không cho nàng nhìn, Tạ Lương Viện liều mạng mở to hai mắt, từ kẽ ngón tay nhìn thấy áo lót của Chu Ngọc Tô bị nước thấm ướt, đường nét thân thể nổi bật, đứng trong gió, run rẩy, nếu không nhìn mặt, thật đúng là đáng thương.
Tạ Lương Viện nhịn không được oán hận nói thầm:
Giả vờ đáng thương, phá hủy hình tượng của ta, là báo ứng đây mà!
Thuật dịch dung này nha, ngâm nước còn có thể không hiện nguyên hình. Còn mụn rộp trên khuôn mặt kia, tại sao không phá vỡ lớp da giả đó chứ?
Chu Ngọc Tô chậm rãi đứng lên, vẻ mặt thê lương:" Phụ thân, con dâu kiêng ăn cái gì cũng không quan trọng, cũng không cần phải truy cứu, hiện tại cần xác định nhất chính là, trên mặt con dâu rốt cuộc có phải là đậu mùa hay không. "
Chu Ngọc Tô không đợi Tạ Tấn Hà mở miệng, xắn tay áo lót lên, phơi bày ra cho mọi người thấy một chút mụn thịt trắng nổi lên trên da:" Năm ba ngày sau khi bệnh đậu mùa phát tác, mới có xuất hiện phát ban ở trán, gò má, cổ tay, cánh tay, thân thể người khắp nơi xuất hiện nốt mụn, đầu tiên là phát ban màu đỏ, sau đó trải qua năm sáu ngày nữa mới nổi mụn nước, nhưng ngài nhìn con dâu xem, một canh giờ trước, không có bất kỳ dị trạng nào, bây giờ lại xuất hiện tình trạng mụn nước. Xin phụ thân đi hỏi tất cả lang trung ở Tây Lăng, trên đời này có bệnh đậu mùa nào phát tác nhanh như vậy hay không. "
Tạ Tấn Hà lạnh lùng liếc mắt nhìn nha hoàn Bảo Sanh đứng ở phía sau Chung phu nhân:" Còn không cho thiếu phu nhân khoác thêm một một cái áo? "
Bảo Sanh vội vàng cởi áo ngoài của mình ra, nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, đi đến bên cạnh Chu Ngọc Tô, nhanh chóng khoác áo lên cho nàng ta, rồi nhanh chóng lui về phía sau Chung phu nhân.
Chung phu nhân liên tục gân đầu:" Vâng, mấy ngày nay thân thể Tích Nhi đều khỏe, không có bất kỳ dị trạng nào, không phải là bệnh đậu mùa. Huống chi, mấy ngày nay thiếp thân vẫn ở cùng nàng, cùng uống cùng ăn, nếu Tích Nhi thật sự có bệnh đậu mùa, vậy làm sao ta có thể tránh được chứ. Lão gia, ngài xem, bệnh này đến quá nhanh, nhất định là ăn nhầm phải món kiêng kỵ, mời lão gia tra xét rõ ràng. "
Tạ Tấn Hà gật đầu một cái, sắc mặt hơi bình tĩnh lại:" Tuy nói là do ăn nhầm củ cải, nhưng vẫn phải tìm lang trung đến chẩn đoán một chút, mấy ngày nay, cứ để cho nàng ta một mình ở tây viện, quan sát mấy ngày. "
Tạ lão phu nhân một hơi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bà ta được Lục Oanh nang đỡ, trước tiên đi đến bên cạnh Chung Á Phù:" Khiến Dương phu nhân chê cười rồi, trong phủ bất hạnh, gặp phải tai họa trong đêm trung thu này, đã gây thêm phiền toái cho Dương phu nhân. "
Chung Á Phù cẩn thận nói:" Lão phu nhân không cần khách khí, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn. "
" Đa tạ Dương phu nhân thông cảm! "Tạ lão phu nhân nói xong, chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Tấn Hà, nhìn Chu Ngọc Tô hỏi:" Cháu dâu, ngươi xác định tối nay là ăn nhầm củ cải? "
" Vâng, Tích Nhi quả thật không thể ăn củ cải.
Tạ lão phu nhân nghe vậy, gân xanh trên trán nổi lên: "Tối nay món chính là sâm núi hầm thai hươu, đầu bếp lại chủ ý dùng củ cải vào thức ăn. Người đâu, gọi Mạnh trù tử tới đây cho ta!" Tạ lão phu nhân cả đời chưa từng chật vật như vậy, huống hồ, còn ở trước mặt khách quý.
Sâm núi bổ khí, tính ấm, củ cải tính hàn, hơn nữa còn có công dụng giải dược tính.
Sau khi ăn một món đồ bổ quý giá như vậy, lại ăn một món củ cải chẳng phải là phung phí tiền của hay sao.
Chưa đến nửa chén trà, Mạnh trù tử đi đến, có lẽ là biết tình huống, vừa nhìn thấy Tạ lão phu nhân liền quỳ xuống: "Lão phu nhân minh xét, đừng nói đêm nay nô tài không dùng củ cải, chính là bữa ăn thường ngày của Tạ phủ, nô tài cũng lo lắng Lục tiểu thư thường dùng thuốc bổ thân, cũng không dám tùy tiện dùng củ cải để nấu ăn."
"Miệng nói không có bằng chứng, hôm nay thức ăn còn có một nửa ở trên bàn, ngươi cũng kiểm tra y chang nhau, cho dù kiểm tra ra có một sợi rễ của củ cải, Tạ gia ta cũng sẽ không giữ ngươi lại!"
Mạnh trù tử vui vẻ đáp ứng, đứng lên, bắt đầu bày biện từng món ăn, tay chân lưu loát tách ra nguyên liệu trong mỗi món ăn.
Một phút sau, mấy chục nguyên liệu nấu ăn được bày rõ ràng trên mặt bàn, Mạnh trù tử buông đũa xuống, trên mặt lộ ra ý cười: "Lão phu nhân, ngài nhìn xem, ở đây, cho dù có một sợi rễ của củ cải, nô tài tự nguyện khẩn cầu năm mươi gậy lớn."
Tạ lão phu nhân liếc mắt một cái, hơi gật đầu: "Ngươi ở Tạ gia ba mươi năm, lão thân tin ngươi." Dứt lời, nhìn về phía Chu Ngọc Tô: "Ngươi còn có gì để giải thích gì nữa?"
* * *