Thiên Tứ Lương Viện

Chương 11: Khoảnh khắc sợ hãi

Trước Sau

break

Bệnh đậu mùa đối với bất kỳ quốc gia nào đều là ác mộng tồn tại, danh y cả nước Tây Lăng cũng phải bó tay với người mắc bệnh đậu mùa.

Cho nên, Tây Lăng từ khi khai quốc tới nay, liền ban hành nghiêm lệnh, một khi phát hiện bệnh đậu mùa, người bị nhiễm bệnh phải lập tức bị cách ly, hơn nữa những người nào có tiếp xúc toàn bộ đều bị cấm đi lại, cho đến khi chu kỳ tử vong lúc nhiễm bệnh đậu mùa qua đi.

Thái thị vừa hô, thoáng chốc làm cho mọi người hồn phi phách tán, nhất là người đứng ở phía sau Chu Ngọc Tô, nha hoàn thường thường hầu hạ bưng trà rót nước, ném mâm trên tay rồi tránh ra nơi khác.

Chu Ngọc Tô sợ tới mức toàn thân run rẩy, sống lưng lạnh run, theo bản năng bắt lấy Chung phu nhân ở bên cạnh, bi thương cầu cứu: "Nương.."

Chung phu nhân nhìn thấy bàn tay nổi những nốt mụn thịt của Chu Ngọc Tô đang túm áo mình, giống như vết bị rắn độc cắn, hít một hơi khí lạnh, thét chói tai một tiếng, mạnh mẽ đẩy nàng ta ra, lớn tiếng quát: "Đừng đụng vào ta, tránh xa ta ra một chút!" Chung phu nhân vừa hô câu này, chắc chắn là họa vô đơn chí rồi (1),  thật sự Chu Ngọc Tô đã nhiễm bệnh đậu mùa.

(1) Họa vô đơn chí: Tai học không đến một mình

Chu Ngọc Tô nhất thời chưa chuẩn bị, thân thể mất thăng bằng, lảo đảo lui về phía sau, bị Thái thị lật ngửa ghế dựa một cái, kêu thảm một tiếng, ngã ngửa chổng vó lên trời, trong nháy mắt bàn tay bị miếng sứ vụn trên mặt đất đâm trúng, máu tươi chảy đầm đìa --

Tạ Lương Viện bất ngờ vùi mặt mình vào trong ngực Lưu thị, ngăn chặn không khí kích động chung quanh, nghẹn đến bả vai nhỏ run lên: "A! Vở kịch còn chưa bắt đầu, sao lại cắn nhanh như vậy? Hả?

Lưu thị chỉ nghĩ nàng sợ hãi, ôm ấp muốn đưa nàng ra khỏi bàn, miệng không ngừng an ủi:" Viện nhi không có việc gì, hai người chúng ta cách nàng ở xa, không có gì đáng ngại! "

Tạ Lương Viện cười nghẹn càng khổ:" Mẫu thân nha! Con muốn xem một vở kịch mà!

Lục Oanh muốn đỡ Tạ lão phu nhân rời đi, Tạ lão phu nhân dù sao cũng lớn tuổi, chân không tiện, nhất thời không đứng lên, muốn chống đỡ lên mặt bàn, trong lúc lo lắng sợ hãi lại kéo khăn trải bàn đỏ, thoáng chốc, trên bàn tất cả vại, chén bị hất đổ, đồng loạt đổ trên y phục của bà.

Tạ Lương Viện biến sắc, khẽ quát một tiếng: "Thanh Hà, còn không mau đỡ tổ mẫu sang một bên ngồi xuống."

Thanh Hà lúc này mới bừng tỉnh, tuy rằng biết rõ chuyện hôm nay là do Lục tiểu thư bày ra, nhưng vạn nhất không nghĩ tới, hiệu quả lại kinh khủng đến như thế!

Nàng ta vội vàng đỡ Tạ lão phu nhân rời khỏi bàn tiệc, Lục Oanh khiêng ghế bành lên đi theo.

Mạc dù Chung Á Phù đã trải qua vô số sóng gió nhưng vừa nhìn thấy từng nốt trên cổ trần trụi của Chu Ngọc Tô, cũng sinh ra muốn buồn nôn, lập tức đứng dậy, lui ra ngoài cách xa năm trượng (2),  suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: "Tây Lăng không có tin tức ai nhiễm bệnh đậu mùa, có lẽ chỉ là triệu chứng tương tự, mọi người trước hết đừng loạn, trước tiên lui đến khoảng cách an toàn, có phải là bệnh đậu mùa hay không, lang trung đến tự nhiên sẽ biết rõ."

(2) Trượng: Theo Trung Hoa, 1 thước Trung Quốc cổ = 0, 333 mét nên 1 trượng Trung Hoa = 3, 33 mét.

Nhưng lúc này, lòng người đã loạn, làm sao chỉ với một câu nói có thể lắng xuống được chứ?

Giống như lửa rừng mùa thu lan rộng cháy khắp nơi, mấy bàn ngồi vây quanh bàn chính, cũng bắt đầu khởi động theo, nhao nhao rời khỏi bàn, trong lúc hỗn loạn, chén vỡ, ghế bị lật tung, có người bị trượt ngã, mấy đứa trẻ bị đụng trúng --

Tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng mắng chửi lần lượt thay nhau nổi lên.

Búi tóc Chu Ngọc Tô nghiêng nghiêng, vòng tay trâm cài đều rơi xuống, mí mắt muốn mở to ra nhìn những nốt thịt nổi trên mu bàn tay ngày càng dày đặc, phảng phất trong lúc đang hoang mang sợ hãi như vậy, có hàng ngàn con nhện đua nhau bò từ bốn phía về phía nàng --

"Cứu ta.." Nàng ta bất lực nhìn mọi người xung quanh, há miệng, muốn nói gì đó, lại phát hiện tất cả mọi người trốn tránh từ xa, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng ta.

"Ta.. Không!" Chu Ngọc Tô rơi lệ, muốn nói nàng ta không có mắc bệnh đậu mùa, nàng ta làm sao có thể tự dưng bị mắc bệnh đậu mùa chứ?

Nàng ta vùng vẫy mà đứng dậy, vươn hai tay đẫm máu, chạy đến trước mặt người nào ở gần, liều mạng muốn giải thích với mọi người rằng nàng ta không có bị bệnh đậu mùa.

Nhưng nốt màu trắng nổi lên kia, đang phát triển điên cuồng, không quá một phút, đã nổi lên trên mặt nàng ta, mọi người nhìn, như thấy ác quỷ, sợ tới mức vừa lăn vừa bò, khóc kêu cha gọi mẹ.

Tình cảnh hỗn loạn biến đổi, mọi người tránh như rắn rết, trong lúc kinh hoảng thất thố, cũng không biết là ai bị ai vấp một cái, ai bị ai đụng một cái, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết, "bổ đông" một tiếng, Chu Ngọc Tô rơi xuống hồ.

Cách đó năm trượng, Tạ Lương Viện được Lưu thị ôm vào ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn thoải mái an ủi ở trong ngực mẫu thân, lười biếng híp mắt, khóe miệng mang theo không chút che dấu vui sướng, oán thầm: Làm hỏng hình tượng của ta, phải bồi thường nha!

Yến hội của nam nhân Tạ gia bố trí ở Thừa Dương các cách đó không xa, nghe tin liền chạy tới, rối rít bảo vệ bên người Tạ lão phu nhân, lại phân phó người chăm sóc tốt cho Chung Á Phù.

"Đứng lại hết cho ta, ai dám làm loạn thêm nữa, đánh chết ném đến bãi tha ma." Tạ Tấn Nguyên là người đứng đầu một nhà, hơn nữa thanh âm nam tử hùng hậu, quả nhiên, tình cảnh yên tĩnh trở lại.

Tạ Tấn Nguyên mặt lạnh đi đến lan can bên cạnh, nhìn Chu Ngọc Tô đang đạp nước, cũng không có sai người đi xuống vớt, nước không sâu, không đến nỗi lấy mạng người.

"Ngươi nói xem, trên mặt ngươi là chuyện như thế nào? Trong biệt uyển Ngọc Diếu (3) đã tiếp xúc với cái gì rồi?"

(3) Ngọc Diếu: Hầm ngọc

Nam nhân dù sao cũng có kiến thức nhiều hơn, tuy rằng mặt của Chu Ngọc Tô nhìn qua rất giống bệnh đậu mùa, nhưng hắn biết, bệnh đậu mùa lây nhiễm đến khi bộc phát cũng phải mất vài ngày, không có khả năng vào một canh giờ trước đứng ở cửa Tạ phủ vẫn còn tốt, chỉ chớp mắt này, lại đột nhiên phát bệnh.

"Con không có.. Con không có.." Chu Ngọc Tô nhiều lần chỉ biết lặp lại ba chữ này, dưới bụng lại là một luồng nhiệt chảy ra, giống như nhét nàng ta vào hầm lạnh mùa đông vậy, đôi mắt to đen trắng rõ ràng tất cả đều là tuyệt vọng: "Con không có.."

Chung phu nhân nghe xong, chợt nhớ tới, Chu Ngọc Tô từ biệt uyển Ngọc Diếu trở về cũng đã gần hai mươi ngày, nếu dính cái gì không sạch sẽ, đã sớm phát tác rồi, làm sao hết lần này tới lần khác chọn phát tác vào lúc này, huống hồ, trong bụng nàng ta lại có hài tử, hài tử chưa đến ba tháng là yếu ớt nhất, nếu thật sự nhiễm bệnh đậu mùa, không cần chờ đến bệnh phát tác, thai nhi kia đã sớm hóa thành một đống máu rồi.

"Lão gia, lão gia, không phải bệnh đậu mùa, có thể là trúng độc." Chung phu nhân túm lấy một gã sai vặt: "Mau xuống nước cứu người."

Gã sai vặt sợ tới mức hồn phi phách tán, mặt xám như tro tàn, đây là để cho hắn đi chết phải không? Gã sai vặt lúc này hai chân quỳ xuống: "Phu nhân tha mạng."

Chung Á Phù lúc này cũng tỉnh táo lại, đi đến bên cạnh hồ, cao giọng nói: "Không phải là bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa không phát nhanh như vậy, cũng không phải trúng độc, nếu không, chúng ta ăn sao lại không có việc gì, ta thấy ngược lại là giống như ăn trúng phải cái gì kiêng kị, nổi lên phản ứng!"

Một phen lời nói như đề hồ quán đỉnh (4),  lòng dạ ác độc của Chu Ngọc Tô được kéo lại, mạnh mẽ thét chói tai: "Là củ cải, trong thức ăn có củ cải, ta không thể ăn củ cải, sẽ bị dị ứng."

(4) Đề hồ quán đỉnh (醍醐灌頂) - Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. Ý của câu này nôm na là lời nói khiến người ta giác ngộ.

"Đúng, chắc chắn là ăn nhầm củ cải rồi." Chung phu nhân lúc này mới nhớ tới, Chu Ngọc Tô lúc còn nhỏ vừa đến Tạ phủ, Tạ Khanh Thư sau khi biết nàng ta không ăn được củ cải, từng cố ý lấy bánh nhân củ cải dụ dỗ nàng ta ăn, kết quả, rất nhanh nổi lên phản ứng, dày đặc chằng chịt một đống nốt trắng, ngứa ngáy khó chịu, ước chừng ăn khổ hơn mười ngày mới ngưng được.

Giống như người bị tuyên bố chém đầu sau mùa thu, đột nhiên nghe được đại xá thiên hạ, Chu Ngọc Tô kích động đến nói năng lộn xộn: "Phụ thân, khi con còn nhỏ mới tới Tạ phủ, ăn nhầm một lần, triệu chứng giống như hôm nay, mẫu thân bà ấy có biết.. Người hỏi mẫu thân là được rồi, phụ thân nếu người không tin, có thể mời lang trung khám cho con dâu một chút."

Không biết từ nơi nào phát ra một tiếng "ơ", "Trước kia tẩu tẩu không thích ăn củ cải sao?"

"Mọi người theo tiếng nhìn lên, thì ra là Tạ Lương Viện, nàng đang ở trong ngực Lưu thị, tựa hồ còn chưa từ trong sợ hãi bình tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hơi phiếm hồng:" Có một lần lấy được mấy hộp bánh Dương Châu, bên trong bánh có nhân củ cải, đối với con thường ngày uống thuốc là xung khắc, con vốn định đưa cho tổ mẫu bồi thường, vừa vặn ở hoa viên gặp được đại tẩu, liền cho đại tẩu ăn, đại tẩu ngài còn khen hương vị chính tông."

Lời này đương nhiên là do nàng bịa đặt!

Nhưng Chu Ngọc Tô dám phủ nhận sao?

Chu Ngọc Tô cà đất một cái, vẻ mặt đông lạnh!

Lúc này mới nhớ ra, lúc này mình đang đóng vai Hạ Lăng Tích.

Hạ Lăng Tích không bị dị ứng với củ cải... Phải làm sao đây?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc