Cô gái thoáng sửng sốt, không hiểu nếu cô yêu cầu giao hàng ngay thì sao lại hỏi đến thời gian giao hàng, có điều, khách hàng là thượng đế, thượng đế nói gì thì là như thế. Cô ấy không hỏi thêm gì nữa, gõ nút Enter xuất hóa đơn mua hàng.
Tống Vũ Sênh quẹt thẻ tính tiền sau đó để lại số điện thoại và địa chỉ, rồi lập tức mua thêm chút rau thịt để ăn mấy ngày gần đây.
Không phải cô không biết ban ngày ban mặt giao hàng rất dễ bị người khác chú ý, vì dự trữ đồ có thể giúp chuẩn bị cho tận thế, cũng có nghĩa, dù là kiểu tận thế nào, hàng dự trữ chắc chắn sẽ trở thành nguồn gốc dẫn đến hỗn loạn và cướp bóc, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Hiện tại đã hết một giờ, cô chỉ còn lại chín giờ sống sót, mười giờ tối nay cô sẽ chết, thay vì lo chuyện sau tận thế những thứ này có thể bị cướp không, quan trọng nhất là cô có thể sống qua đêm nay không.
Trên đường trở về, dầu xe gần như đã thấy đáy, đến lúc đổ thêm dầu, cô vốn định tích trữ thêm mấy bình nữa, nhưng khi hỏi thử thì lại bị từ chối.
Loại vật phẩm dễ cháy dễ nổ này đều được nhà nước thống nhất kiểm soát, không cho phép tích trữ tư nhân.
Sau khi bị từ chối, Tống Vũ Sênh bèn nảy ra ý tưởng khác, cô vốn định lén dùng giá cao mua lại dầu từ bình của chủ xe khác, nhưng sau khi tính toán mức độ khả thi trên mạng, cô cũng đành từ bỏ trong tiếc nuối.
Cô nghĩ đến được, ngành sản xuất xe cũng nghĩ đến được, ngay từ đầu, họ đã tính sẵn biện pháp ngăn chặn hành vi hút dầu của chủ xe. Mặc dù cũng có lỗ hổng có thể lách qua, nhưng phiền phức thì thôi, lại còn hết sức nguy hiểm, cũng không có lợi.
Tống Vũ Sênh đành phải từ bỏ.
Sau khi lái xe trở lại tiểu khu, cô đang định lên thẳng lầu luôn, chỉ là, lúc dừng xe lại nhìn thấy một người quen.
Bé gái u ám kì lạ vừa tan học về, cô bé mặc cả bộ đồng phục học sinh màu xanh đã giặt đến trắng bệch, giày chơi bóng cũng cũ nát lạ thường, mái tóc sợi mì, dưới phần mái dày cộm nặng nề là một đôi mắt lớn đến ngỡ ngàng, kết hợp với sắc mặt tái nhợt của cô bé, nhìn rất giống mấy đứa trẻ ma trong phim kinh dị.
Cô bé nhìn thấy cô, lập tức nở một nụ cười cực nông, cùng với đó là một lời chào rất nhỏ: "Chào chị Vũ Sênh", nhiệm vụ phụ của Tống Vũ Sênh lần đầu tiên được kích hoạt.