Thiên Kim Giả Trà Xanh Đã Lật Xe Chưa?

Chương 2.2: Sự quyến rũ vô hình.

Trước Sau

break

Cô cắn môi, cẩn thận duỗi tay nhặt trâm. Những ngón tay thon dài vô tình chạm vào phần trong đùi anh. Chiếc quần âu sang trọng ôm sát cơ thể, làm nổi bật đường cong thon gọn.

Ánh mắt cô vô tình liếc qua nơi giữa hai chân anh, chỗ lồi ra đó như đang che giấu đồ vật gì đó rất đáng sợ.

Trong nháy mắt, má cô nóng bừng, cả khuôn mặt như sắp bốc cháy, cô hoảng loạn đến nỗi suýt làm rơi chiếc trâm cài tóc trên tay.

Nhưng không chờ cô kịp lùi lại, một bàn tay to với khớp xương rõ ràng đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. 

Vân Yểu sợ hãi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói có chút hoảng: "Tư... Tư Hoài ca ca.... "

Ánh mắt của Kỷ Tư Hoài trầm xuống, như một hồ nước sâu thẳm. Anh nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng mấp máy, cuối cùng chỉ nói: "Không có gì. "

Ngay sau đó liền buông tay cô ra. 

Vân Yểu hoang mang rút tay về, cầm lấy trâm cài, cúi đầu búi lại mái tóc dài, chỉ là hai tai lại đỏ bừng như đang rỉ máu. Đầu ngón tay hơi run, mấy lần đều không thể cài trâm lên. 

Không biết là cố ý hay vô tình, khi cô giơ tay lên, một mảng ngực trắng muốt lộ ra ở giữa sườn xám, nửa bầu ngực mềm mại cũng run lên theo động tác, khiến người ta ngượng ngùng. 

Đến khi cài tóc xong, cô lại buồn ngủ. Gió thổi nhẹ nhàng, như đang ru ngủ, cô đã không thể kìm được mà chìm vào giấc ngủ.

Kỷ Tư Hoài lại không ngủ. 

Trong lúc say giấc, cơ thể của Vân Yểu mềm mại ngả vào bờ vai anh. 

Anh khẽ cứng người, nghiêng đầu qua nhìn, thấy cô im lặng ngủ say, lông mi rũ xuống, đôi môi hơi mở, không có chút phòng bị nào. 

Anh không đẩy cô ra. 

Anh chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô, như sợ cô ngã. Đầu ngón tay anh đặt trên lưng cô, lực đạo nhẹ nhàng và đều đặn, giữ cô ở tư thế thoải mái.

Bàn tay anh to và rộng, xuyên qua lớp vải sườn xám mỏng manh, anh có thể cảm nhận được thân hình mảnh mai mềm mại của cô.

Gió nhẹ thổi qua cửa sổ, máy hát vẫn đang phát một đĩa nhạc cũ, trầm ấm, và giọng nữ dịu dàng dường như đang trôi nổi trong một giấc mơ xa xôi.

Mùi hương trên cơ thể cô trở nên rõ ràng hơn, ấm áp dễ chịu.

Ánh mắt Kỷ Tư Hoài hơi tối lại, vai anh bị cô tựa vào, và nơi đó bỗng nóng lên một cách kì lạ.

Anh không nhịn được mà nghiêng đầu và nhìn cô lần nữa.

Cô ngủ rất say, hô hấp vững vàng, cả khuôn mặt áp vào vai anh, để lộ chiếc cổ trắng ngần, thanh tú.

 Khuôn mặt cô... mềm mại, đường nét vẫn toát lên vẻ ngây thơ trẻ trung của một thiếu nữ, đôi môi hồng tự nhiên.

Cô không hề có chút nét thô kệch của một cô gái nông thôn. Trông như thể... cô chưa bao giờ bị ép làm việc đồng áng, hay thậm chí là làm bất cứ công việc nặng nhọc nào.

Đến năm mười tám tuổi, nếu anh không đến, cô có thể sẽ bị bán cho một kẻ giàu có nào đó làm thiếp.

Cô sẽ bị đè lên giường, bị gã đàn ông thô tục kia cưỡng bức mỗi đêm, đến mức khóc không ra nước mắt. Âm hộ mềm mại của cô sưng đỏ vì bị cây gậy thịt xấu xí chọc vào, bộ ngực trắng nõn đầy vết đỏ do bị cọ xát.

Sau đó, cô hoàn toàn bị mắc kẹt trong vùng nông thôn lầy lội đó, không có cơ hội trốn thoát.

Kỷ Tư Hoài cụp mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trên má cô. Nó mỏng manh đến mức gần như vô hình, quấn quanh đốt ngón tay anh, như một sợi chỉ vô hình mà cô để lại, quấn lấy bàn tay anh và gợi lên một loại cảm xúc từ lâu đã biến mất trong trái tim anh.

Anh thở dài, đôi mắt tối sầm, liếc nhìn cô gái đang dựa vào vai mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc