Nhưng đúng lúc này, Kỷ Tư Hoài đột nhiên quay đầu nhìn cô. Ánh mắt người đàn ông có chút xa cách, nhưng ngay khi ánh mắt dừng lại trên người cô, cả người liền cứng lại một chút.
Cô cúi đầu, lông mi run rẩy, ngực phập phồng nhẹ vì hồi hộp, cúc áo sườn xám của cô chật đến nỗi như muốn bung ra, phác họa đường nét một cách hoàn hảo, giống như một đóa sen trắng dưới sương sớm, nửa kín nửa hở, khiến người ta liên tưởng.
Yết hầu của Kỷ Tư Hoài khẽ lên xuống.
Anh nhanh chóng rời ánh mắt, ngữ khí trầm trầm: "Làm sao vậy?"
Vân Yểu đột nhiên tỉnh táo lại, hai tai nóng bừng, ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên, như bị lửa thiêu đốt.
Cô sợ hãi lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Em, em chỉ... muốn hỏi anh Kỷ...em nên gọi anh là gì?"
Người đàn ông nhìn đôi mắt ướt át của cô, dừng lại một chút rồi bình tĩnh nói: "Cứ gọi tôi là Tư Hoài."
Cô nhẹ nhàng gật đầu, thì thầm: "Anh Tư Hoài", giọng điệu nhẹ nhàng như mèo cào vào lòng người, ngứa ngáy.
Kỷ Tư Hoài không trả lời, chỉ giơ tay cầm tờ báo lên đọc, vẻ mặt lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt vào nhau, tim đập thình thịch.
Những cái " phương pháp" kia lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Ngồi gần hơn một chút, giả vờ vô tình va vào anh ấy, nói nhỏ nhẹ, khi nhìn anh, đôi mắt khẽ chớp, sẽ hiệu quả hơn bất kỳ cách nào.
Cô không giỏi việc này lắm, nhưng vẫn lặng lẽ nhích người về phía anh. Khi gần hơn, cô có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết của bồ kết.
-----------------------------------
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần hiện ra những cánh đồng xanh, những con đường đất vàng và những đám mây trắng ngang bầu trời đều biến mất trong tiếng gầm rú của tàu hỏa, giống như một bức tranh trôi đi không ngừng.
Vân Yểu dựa vào cửa sổ, ánh mắt dần trở nên mơ màng, thẫn thờ.
Từ nhỏ, cô chưa từng rời xa quê hương. Những bức tường đất đổ nát, những giếng nước khô cạn, và những buổi hoàng hôn mang theo mùi phân bò... đã trở thành một phần cuộc sống thường nhật của cô.
Đây là chuyến đi dài đầu tiên của cô. Tàu hỏa đi qua hết ngọn đồi và ngôi làng xa lạ này đến ngôi làng khác. Trời đất mênh mông, mây trôi bồng bềnh, và cô cảm thấy hơi thở mình trở nên thư thái hơn.
Cô không biết liệu hành trình dài này sẽ dẫn đến ngõ cụt hay sẽ là con đường rực rỡ đầy hoa.
Gió khá mạnh, thổi qua khe cửa sổ và làm tung bay những sợi tóc mỏng trên thái dương của cô.
Cô không hề để ý, cho đến khi chiếc trâm ngọc cài sau tóc kêu "rắc" một tiếng rồi tuột khỏi tóc. Mái tóc đen dài của cô bỗng xõa ra, mềm mại rũ xuống như thác nước.
Vài sợi bay lên theo gió, khẽ lướt qua ngực của Kỷ Tư Hoài.
Người đàn ông dừng lại, nhìn xuống, chỉ thấy mái tóc đen mềm mại, óng mượt của cô đung đưa trước ngực áo anh, và anh có thể ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng.
Nó không có mùi giống phấn má hồng hay phấn phủ, mà giống mùi hoa sơn chi được ngâm trong nước suối, rất nhẹ nhàng và tinh tế.
Ánh mắt anh dừng lại trên mái tóc hơi rối, rồi nhìn tới gò má hơi ửng đỏ của cô.
Chiếc trâm cài vừa lúc rơi xuống bên dưới chân anh.
"A.... Em xin lỗi. "
Cô vội vàng cúi xuống, những ngón tay thon dài của cô chạm vào đùi anh, cố gắng nhặt chiếc trâm cài tóc lên.
Đầu ngón tay cô lành lạnh, có chút run rẩy đặt trên lớp vải của quần âu được làm từ loại vải đắt tiền. Còn đôi chân anh... thì có sự rắn chắc, khỏe mạnh của một người đàn ông trưởng thành.
Cô cúi xuống định lấy lại chiếc trâm cài, nhưng phát hiện ra vài sợi tóc vẫn còn vương trên đùi anh, vừa dài vừa mảnh, như thể chúng muốn câu lấy anh.