Thiên Kim Giả Trà Xanh Đã Lật Xe Chưa?

Chương 2.3: Cô đang nằm trong lòng anh

Trước Sau

break

Đoàn tàu xình xịch chạy dọc theo đường ray. Trời đã tối hẳn, ánh hoàng hôn và ánh đèn chồng lên nhau bên ngoài cửa sổ, trông như một bức tranh sơn dầu.

Vân Yểu ngủ rất lâu và cô đã có một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, cô ôm một chiếc gối vừa cứng vừa nóng, đến nỗi khiến tay cô tê mỏi, tuy vậy cô vẫn ôm rất chặt, như thể đó là vật trân quý. 

Cô mơ màng nghĩ, gối của nhà mình sẽ không như vậy. 

Mẹ cô sẽ lên rừng hái bông, mang về phơi khô rồi xé thành từng mảnh nhỏ, may thành ruột gối sau đó lấy vải sạch bọc lại làm thành gối cho cô. 

Mẹ nói đồ dùng của con gái không thể làm tạm bợ, phải thật mềm mại và ấm áp. 

Mẹ sẽ dạy cô đọc sách viết chữ. Trong khi những đứa trẻ khác nhổ cỏ ngoài đồng, cô lại nằm trên giường đọc "Thanh Nhạc Giác Ngộ".

 Mọi người dân trong làng đều nói mẹ cô là một "người có học thức", nhưng cô không hiểu điều đó nghĩa là gì. Cô chỉ biết rằng sân nhà mình thường yên tĩnh hơn nhiều so với những ngôi nhà khác.

Chính vì thế nên dù sinh ra ở nông thôn, nhưng từ khí chất đến cách nói năng hay vẻ ngoài của cô luôn toát lên vẻ “lạc lõng” so với vùng nông thôn.

Cảnh trong mơ trở nên mờ nhạt hơn.

Cơ thể cô càng ngày càng mềm mại, như thể cô đang chìm vào một vòng tay ấm áp.

Bàn tay cô không an phận mà liên tục sờ vào "chiếc gối" ấy.

Lúc đầu, đó là một chỗ rắn chắc, rất cộm tay. 

Nhưng đi xuống thêm chút nữa, đó là một khối mềm——

Ấm áp, đàn hồi, cảm giác thật tuyệt vời. Cô vô thức xoa hai lần, nó dần dần phồng lên, nóng bỏng đến mức đáng sợ, gần như muốn xuyên thủng lớp vải, kiêu ngạo áp vào lòng bàn tay mềm mại của cô.

"Hừm..." Cô mơ hồ cọ cọ, đầu ngón tay tò mò mà miêu tả hình dáng. ... 

Đột nhiên một bàn tay nắm lấy cổ tay cô với lực rất mạnh, như thể muốn đánh thức cô khỏi giấc mơ.

Cô mở bừng mắt ra. 

Ánh đèn trong toa mờ nhạt, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, tựa mộng mà không phải mộng. 

Cô vậy mà.... đang nằm trong ngực của Kỷ Tư Hoài

Đầu cô vùi vào cổ anh, tay đè vào hạ thể anh, đầu ngón tay ấn vào chỗ phồng lên. Lớp vải của quần âu của cô bị kéo căng, thậm chí có thể thấy một chút da thịt lộ ra.

Cả người cô cứng đờ, đôi mắt chớp chớp vài cái mới nhìn rõ được khuôn mặt của anh. 

Kỷ Tư Hoài nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như gió lốc sắp tới. Môi anh mím chặt, mặt không chút biểu cảm, chỉ có cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong mắt, như giận mà không phải giận, như cười mà không phải cười. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc