Ngày Thiên Đường Có Tội lên cấp 70 không có mời tôi đi tham gia lễ tốt nghiệp.
Chỉ là tôi nhìn thấy Thầy Con Rối đánh lên kênh thế giới mới biết được.
Đây là một nhánh sao mới của Thiên Hạ, nhân khí đi lên như diều gặp gió, có người đồn rằng hắn là thế lực chủ Chỉ Xích Thiên Nhai của server Bạch Vân, đó là một người chơi cấp hardcode.
Sờ sờ lỗ mũi, tôi cảm thấy được tôi thật vinh hạnh…
Buổi tối thành chiến, tôi mới vừa truyền tống đến Mộng Nguyên Thành đã nhìn thấy mức độ thảm thiết, đất chật người đông, chỉ lo lựa chọn mục tiêu chém giết, hoàn toàn chẳng quan tâm đối phương là ai.
Tôi vốn là người lười, đứng trong đám người theo thói quen. Tôi không muốn tấn công, không cần chiến thắng, cố hết sức là được rồi. Cho nên thường xuyên mở bảng 8, hoặc là để đại độc. Cuối cùng khi đi theo đội nhân mã công phá cửa thành, một tên đạo sĩ phía sau tôi dùng bùa lui quỷ rút tôi hơn 8000 điểm máu. Tôi đang nhắm mắt chờ đợi máu hồi lại, thì trên đầu của anh ta lại hiện ra một dòng chữ: “Phi Tử.”
Là Thầy Con Rối, vẻ mặt người này vô cùng phấn chấn, chốc lát Chiến Tẫn Thiên Hạ đã theo nhắm vào anh ta, hai người đánh nhau một trận. Sao? Bạn hỏi tôi làm gì à? Lẽ nào tôi đi giúp Thiên Hạ đánh anh ta sao?
Không, Phi Tử và Đông Phương Lạc đều không làm được chuyện bất nghĩa vậy. Cho nên tôi giúp cho Chiến Tẫn Thiên Hạ hồi máu.
Thầy Con Rối nằm trên đất mà miệng còn không an phận.
[Phụ cận] Thầy Con Rối: Phi Tử, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy. Tôi mạo hiểm tính mạng đến chào cô mà!
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: =_=, mạo hiểm tính mạng ám sát tôi à?
[Phụ cận] Thầy Con Rối: Ặc.. lỡ tay, đó là lỡ tay…
Bạn bè đang kéo nhau tấn công thành, dù sao tôi cũng không muốn đi, cho nên ngồi xuống đất nói chuyện phiếm với anh ta.
[Phụ cận] Thầy Con Rối: Ngày đó thấy tin của Tội Phạm nói là cô đính hôn hả?
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Ừ, ừ có gì kỵ lạ à?
[Phụ cận] Thầy Con Rối: Với Tần Tấn???
Tôi…..khốn thật!
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Con Rối, anh là ai?
[Phụ cận] Thầy Con Rối: À, lại dám gạt chúng tôi đi cầu hôn với cô, đồ trọng sắc khinh bạn, vô tình vô nghĩa!
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Anh là ai?
Anh ta bấm hồi sinh, còn để lại hai chữ phiêu đãng trên không trung: “Trần Nhiên.”
Bạn có từng chứng kiến cốt nhục tương tàn hay không? Coi như giờ đây tôi hoàn toàn hiểu ra, thì ra người này đánh từ phía sau tôi, chính là có chủ ý đánh lén Chiến Tẫn Thiên Hạ. Mà Chiến Tẫn Thiên Hạ lại được anh ta xem như là ưu tiên anh em, vừa nhìn thấy là lập tức tấn công.
May là chiến trường là một màn hỗn loạn, tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến bọn họ, một mạch hồi sinh những người chết.
Đứng ở cửa thành ngắm cảnh bên trong, cảnh tượng này rất hài. Trước kia tôi đứng bên trong không cho người ta tấn công vào, bây giờ là đứng ở bên ngoài từng bước tấn công vô.
Mắt thấy cửa thành mở ra, nghĩ đến… Chắc sẽ không ai lưu ý đâu, cho nên tôi len lén đi trở về nào ngờ thấy được một đại đội người của Ẩm Huyết Minh.
Tôi thất kinh, trách sao … hôm nay bọn họ thủ thành ít người như vậy… Trách sao Thầy Con Rối có thể giết chúng tôi từ phía sau…. Trách sao vẫn không nhìn thấy Hồi Đầu Vô Ngạn.
Chúng tôi sống lại tại cửa ra vào, tất cả người bị Ẩm Huyết Minh giết chết đều bị khống chế hồi sinh tại đây. Đây có thể giải thích…. Chúng tôi tấn công vào người trong thành, tất nhiên cũng sẽ vì số lượng người giảm mạnh nên không chiếm được, còn bị lực lượng phía sau đánh cho tan tác.
Tan tác cũng không sao, mấu chốt là nếu như toàn bộ trở về điểm hồi sinh, binh lực song phương đã tập trung tại đây, bọn họ vốn nhân số đông đã chiếm ưu thế. Nếu như bị vây ở đây, đừng nói là công thành, muốn chạy đi cũng không được.
Mà cửa hẹp vốn dễ thủ khó công, điều này…. nếu như bị người ta vây ở đây cả đêm… cũng thật quá mất mặt.
Tôi đứng phía sau một đám kẻ địch nick đỏ, vào không thể vào, lui không thể lui.
Người của Ẩm Huyết Minh cũng không chủ động tấn công tôi. Tôi ngượng ngùng đứng đó, cũng ngại chạy băng qua họ để trở về, thậm chí hận không có người cho tôi một đao để bay thẳng về nữa kia.
Không có ai ra tay, tôi ngồi xếp bằng trên cỏ, một nữ kiếm khách cánh đỏ từ từ tung bụi chạy đến, trên đầu có bốn chữ: “Phi Tử tỷ tỷ…”
Ặc… Tôi đứng rất lâu, cuối cùng vẫn phải ngượng ngùng hỏi: “Chúng ta…. biết nhau à?”
[Phụ cận] Ngọc Bích Tiểu Tiểu Tranh Tranh: Phi Tử tỷ tỷ chị quên em rồi, lúc em cấp mười mấy chị thường xuyên dẫn em đi phó bản đó.
Cấp mười mấy? Nhìn nữ kiếm khách cấp 68 trước mắt, tôi cảm thấy trước tiên mình phải lau mồ hôi lạnh, sau đó đào một cái hố tạm trốn vào đó một chút…. Nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Ơ, lớn đấy vậy rồi à.
[Phụ cận] Ngọc Bích Tiểu Tranh Tranh: Người ta là chậm rồi đó. Tiểu Nguyệt Nhi cũng sắp tốt nghiệp rồi.
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: …….
[Phụ cận] Ngọc Bích Tiểu Tranh Tranh: Phi Tử tỷ tỷ, cứ trở về đi, tất cả mọi người đều rất nhớ chị.
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: …..
[Phụ cận] Ngọc Bích Tiểu Tranh Tranh: Phi Tử tỷ tỷ, chị đứng ở chỗ này làm gì?
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: …..
Đồng chí Tiểu Tranh Tranh… bạn có thể đừng luôn nói những vấn đề có độ khó cao thế này không…