Kết quả thành chiến không còn gì thấp thỏm, dù sao nhân số đang chênh lệch rất rõ. Tuy phe tôi gần địa điểm sống lại hơn, đột phá được vòng vây của Ẩm Huyết Minh, nhưng cũng tốn thời gian đến lúc thành chiến kết thúc….
Càng khiến tôi xấu hổ vô cùng chính là… tôi vẫn không thể chạy đến địa điểm sống lại gặp gỡ chiến hữu… Núp phía sau Ẩm Huyết Minh, vô tư để vạn dân chiêm ngưỡng, tôi phát hiện hóa ra tôi vẫn xem thương độ dày của da mặt mình….
Ngày hôm sau, tôi vẫn ở nhà lão đại như cũ. Anh bắt đầu bàn bạc ngày cưới với mẹ tôi, mẹ tôi lật hoàng lịch xem thật lâu, lại mời thầy coi vài quẻ, cuối cùng xác định ngày 14 tháng giêng.
14 tháng giêng… chỉ còn hai mươi ngày.
Kết hôn thật sự là một chuyện vô cùng phiền phức, trước kia tôi cho rằng trình tự kết hôn trong Thiên Hạ rườm rà, nhưng sau khi mẹ già dặn dò tôi phải làm từng việc từng việc, tôi bỗng muốn bàn bạc lại với lão đại… Hay là chúng ta cưới nhau trong Thiên Hạ đi….
Lão đại đặt áo cưới, không ngừng bàn bạc với mẹ tôi muốn mời những ai, in thiệp cưới, đặt nhà hàng, mời công ty đến ăn tiệc, thậm chí bao gồm xe đưa rước, dâu phụ rể phụ.
Đám nữ sói công ty tô vẽ chuyện này thành bằng chứng tôi quyến rũ Tần Tấn, nhất trí cho rằng đêm đó tôi thừa dịp lão đại uống say làm nên gian tình. Hơn nữa lúc nói chuyện đồng thời nhìn vào bụng của tôi với ánh mắt sắc bén.
Cẩn thận nghĩ lại, Đông Phương Lạc tôi vô tội biết bao…
Tần Tấn không yêu cầu tôi đi làm đúng hạn, anh nói dù sao cũng nên chuẩn bị hết chuyện cần chuẩn bị đi.
Mà đa phần thời gian của tôi đều đắm mình trong trò chơi, cũng là do mẹ già chạy trước chạy sau, bận bịu cả đời. Có đôi khi bắt gặp dáng vẻ bà cô đơn chiếc bóng, bao giờ tôi cũng không nhịn được nghĩ đến nếu gả tôi đi rồi thì bà làm thế nào?
Sống nương tựa vào nhau hai mươi mấy năm, tuy giữa chúng tôi rất ít nói, bà thường viết sách của bà, tôi chơi game của tôi, nhưng ít nhất chúng tôi vẫn biết đối phương tồn tại. Thỉnh thoảng trong đêm khuya còn ra ngoài làm thức ăn khuya cho đối phương. Nếu như thật sự ngày nào đó tôi gả đi, căn nhà trống trơn chỉ còn một mình bà thì sẽ tịch mịch biết bao.
Lấy lại tinh thần nhìn non xanh nước biếc trong Thiên Hạ, nếu như Đông Phương Lạc kết hôn, vậy giấc mộng của Mộc Tương Phi… cũng nên tỉnh thôi.
Tôi cố gắng thuyết phục mình, đây là một việc tất nhiên. So với thực tế, trò chơi vẫn mãi là trò chơi mà thôi. Cho dù có đặc sắc thế nào, có quyến luyến thế nào, có yêu thích thế nào cũng chỉ vậy.
Nửa đời của tôi đã quen theo kế hoạch của người khác, tôi chỉ theo ý muốn của mẹ mà tiến lên. Huống chi Tần Tấn vốn là kẻ trong trăm người chỉ chọn được một. Tôi không tìm ra bất cứ chỗ nào không hài lòng.
Cho nên…. cứ vậy gả cho anh thôi.
Một mình đi bộ từ Cửu Lê Thành đến Giang Nam, hồi tưởng lại từng việc từng việc trong ba năm đến bây giờ, đời người như mộng, trò chơi như mộng.
[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Đang làm gì vậy?
[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Luyện chạy bộ.
[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: ….
[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tội Phạm, theo tôi vào phó bản 35 không?
[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Vào phó bản đó làm gì?
[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Chính vì muốn tìm một nơi an tĩnh một chút.
Hệ thống: Tội Phạm gửi bạn lời mời vào đội.
Hệ thống: Gia nhập đội thành công.
Tôi đứng ở Bát Quái Điền chờ Tội Phạm ở cửa phó bản Hoàng Tuyền, bên cạnh có một nhiệm vụ phó bản tên là Hoàng Tuyền Như Mộng. Đi vào Hoàng Tuyền U Cảnh giết chết từng con Boss, sau khi cứu rỗi được bọn họ là có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Tôi yên lặng nhận nhiệm vụ, hệ thống nhắc nhở: Mở ra Hoàng Tuyển U Cảnh thành công.
Tôi quay một vòng quanh Tội Phạm, ngựa của hắn giơ vó trước lên, sau đó truyền tống vào trong phó bản.
Cái phó bản này đối với Tội Phạm cấp 70 mà nói chỉ là một chuyện nhỏ. Huống chi có một thầy thuốc là tôi ở đây, tôi cũng chẳng xem nó là gì, nhưng sau đó tôi mới biết mình đã quên cái gì.