Cuối cùng cũng chào đón kỳ nghỉ đông, làm ngành giải trí số thì đây chính là thời điểm bận rộn nhất, tình huống của Phù Thế đã có chuyển biến tốt đẹp sơ sơ, chỉ cần sống qua kỳ nghỉ đông này thì sẽ không có ảnh hưởng lớn lao gì đến công ty. Có đôi khi nhìn ba vị trí đứng đầu bảng xếp hạng trò chơi được yêu thích nhất, trò chơi có bạn nữ chơi nhiều nhất trên website khiến lòng tôi cảm thấy lòng chua xót.
Trò chơi và người chơi giống nhau, muốn chơi cho nổi tiếng thì không thể không lấy tiền ra đập.
Mắt thấy lợi nhuận trong trò chơi càng tăng lên, tất cả mọi người cũng thở phào. Nếu như giữ vững như vậy được ba tháng, như vậy ít nhất không ảnh hưởng đến công ty vận hành.
Tất cả mọi người nói Tần Tấn đã tính trước trong lòng, chỉ có tôi biết đống tài liệu kế hoạch luôn chồng chất dày cộm trên bàn của anh. Còn Trần Nhiên và Uông Lỗi tự mình dẫn dắt nhân viên phòng thị trường tiến hành phát triển, liên tục trong nửa tháng không hề xuất hiện trong văn phòng công ty.
Buổi tối lão đại tăng ca, tôi đi ra văn phòng lại bị anh gọi: “Buổi tối qua nhà anh.” Lúc anh nói lời này anh vẫn nhìn màn hình máy vi tính, “Nấu cơm, anh sẽ về sớm một chút.”
Lời này…. nói ra quá mức tự nhiên, cảm giác giống như là chồng dặn vợ vậy, tôi thử để mình thích ứng, quan hệ của tôi và anh sớm muộn gì cũng sẽ đi đến bước này không phải sao?
Cảm giác như điều này là việc hợp tình hợp lý trong cuộc đời tôi. Tôi cũng không cố hết sức làm gì cả, mà lại giống như lẽ đương nhiên phải được.
Tôi bỏ ra một tiếng làm ba món mặn một món canh, tuy là rau cải đơn giản, nhưng cuối cùng là làm cho người khác ăn nên vẫn để tâm nhiều.
Chuyện tiếp theo chính là chờ anh về. Tôi nằm trên ghế salon xem tivi, lần lượt đổi kênh, cuối cùng lại thành công ngủ thiếp đi. Nụ hôn của anh rơi lên mặt tôi, tôi mở mắt nhìn thấy gương mặt phóng đại của anh: “Vậy cũng ngủ được à?”
Cánh tay anh ôm lấy tôi càng chặt hơn một chút, dường như hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “A Lạc, gả cho anh đi.”
Anh đưa cho tôi một chiếc hộp màu đỏ nho nhỏ, tôi hơi không kịp phản ứng. Một hồi lâu mới đưa tay nhận lấy, là một chiếc nhẫn không thể nghi ngờ.
Tôi nghĩ không ra lý do cự tuyệt anh, với điều kiện của anh mà chịu lấy tôi, nói gì cũng là Đông Phương Lạc tôi được lợi.
“Lão đại.”
“Hả?”
“Anh yêu em nhất là điều gì?”
“Sau này em sẽ rõ.”
Buổi cơm tối rất hài hòa, nhưng mà…. Anh là vị hôn phu của tôi rồi sao? Buồi tối ngủ chung giường như cũ, tôi hơi khẩn trương, nhưng anh cũng không có làm gì vượt rào, chẳng qua chỉ ôm chặt hơn một chút, kề sát hơn một chút.
Tối hôm sau về nhà, mẹ già nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay tôi. Bà giơ cánh tay tôi lên đánh giá một phen với ánh mắt nghiên cứu. Sau đó lạnh lùng quay người, trong mắt…. hiện lên tia sáng thấp thoáng.
Mở máy vi tính, bấm vào trò chơi gần như thói quen, đương nhiên chuyện đầu tiên làm là bảo giám, đây là một nhiệm vụ kiếm tiền, tuy số tiền cho không nhiều lắm, nhưng cũng xem như là hậu hĩnh hơn những nhiệm vụ khác.
Đúng lúc Thiên Đường Có Tội đã ở Lưu Quang Thành Trung Nguyên, vậy mà đã cấp 69! Tôi vốn định chào hỏi, thế nhưng hắn lại không nói câu nào, cướp quái rồi đi ngay. Tôi hơi kỳ lạ, điều này thật sự phong cách của hắn.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: Đồ nhi?
[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: Luyện thuê, không phải chính chủ.
Tôi rất kỳ lạ, bình thường luyện thuê là giúp nick lên cấp, bây giờ nick hắn đã là cấp 69 rồi, sắp sửa 70 là không lên được nữa, cần gì còn phải tìm người luyện thuê? Nguyên nhân gì mà khiến cho hắn muốn vội lên cấp 70 như vậy?
Tôi âm thầm quyết định lần sau phải răn dạy tên nhóc phá gia này mới được. Trong nhà dù có tiền thế nào cũng không thể tiêu hoang như vậy.
Sau khi làm xong nhiệm vụ bảo giám, lúc này nói chung cuộc hỗn chiến của Ẩm Huyết Minh và Chiến Minh đã lắng xuống, thỉnh thoảng chỉ có một vài cuộc chém giết quy mô nhỏ, nhưng cảnh tượng hoành tráng như trong Lưu Quang Mộng Cảnh lần trước mọi người thấy thì không còn nữa. Trò chơi mà, dù là sửa trang bị cũng cần tốn tiền.
Tổ đội với Tội Phạm làm nhiệm vụ, tốc độ của hắn là khi tôi nhận nhiệm vụ thì quái đã chết, cho nên làm chung với nhau rất nhiều lần, cuối cùng cũng ăn ý, tôi nhận nhiệm vụ xong, thay đổi vật cưỡi ra hiệu.
Làm xong một mạch nhanh chóng, cuối cùng ngồi với hắn tại Ngự Đình Viên nói chuyện phiếm. Bên cạnh là một gốc hoa đào tươi đẹp, nở rộ ở nơi đất hoang ảo cảnh này, chẳng phân biệt xuân hạ thu đông, năm năm tháng tháng.
[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Chúc mừng. Đính hôn rồi nên vui mừng mới đúng chứ.
Tôi quay một vòng quanh hắn, nói tôi cũng cảm thấy vậy. Nhưng tại sao, lại có chút miễn cưỡng cười vui vậy chứ?
[Thế giới] Tội Phạm: Phi Tử, cuộc đời khó kiếm được tình lang, quý trọng thật nhiều, chúc cô mãi mãi hạnh phúc. (Loyal Pang: Bạn Tội Phạm cố tình nói thế giới như thế chẳng khác gì tuyên bố cho Vô Ngạn biết)
[Thế giới] Tao Chửi Thì Sao: Tội Phạm!!! Lên trước vây xem.
[Thế giới] Một Đóa Hoa Hồng Nhỏ: Ở tầng trên cùng, dắt vợ đến xem.
[Thế giới] Một Đóa Hoa Hồng Nhỏ: Khốn, vậy mà có may mắn chụp ảnh chung với đại thần! Ôm con đến xem.
[Thế giới] Đạp Kiếm Bán Thịt Nướng: Kéo vợ ôm con đến xem.
Tiếp theo cũng là mất lời bình luận rảnh rỗi bên dưới. Quý trọng, đúng vậy đó, phải nên quý trọng thật nhiều.