Thị Thiếp Xung Hỷ

Chương 4: Cởi sạch

Trước Sau

break
Cánh cửa phòng tân hôn phát ra tiếng “két” nhẹ, có người từ bên ngoài đẩy vào.
Từ cửa vang lên âm thanh bánh xe lăn trên mặt đất và tiếng bước chân tiến lại gần.
Thanh Anh biết, là gia nô trong phủ đang đẩy Mạnh Chiêu vào.
Mạnh Chiêu không thể tự đi lại, ngay cả việc rời khỏi xe lăn cũng cần người bế giúp.
Gia nô đẩy Mạnh Chiêu đến trước giường, bế hắn lên, nhẹ nhàng đặt xuống mép giường, ngồi song song với Thanh Anh.
Sau đó, gia nô lui ra, đóng cửa phòng lại.
Trong phòng im ắng, chỉ còn tiếng nến cưới cháy lép bép.
Thanh Anh cảm nhận được người ngồi bên cạnh, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy hắn vén khăn che mặt.
Mạnh Chiêu nhìn trân trân về phía trước, đôi mắt trống rỗng, gương mặt tuấn tú điềm tĩnh không lộ chút cảm xúc.
Chờ đến khi nến cháy được một nửa, hắn nhẹ nhàng đẩy vai Thanh Anh, giọng nhạt nhẽo:
“Dậy đi, ta mệt rồi. Bên trái bàn có một chiếc trường kỷ, tự tìm chỗ nghỉ đi.”
Thanh Anh đứng dậy, khẽ hỏi:
“Đại công tử, không vén khăn che mặt sao?”
Mạnh Chiêu chống tay lên giường, chậm rãi dịch về phía sau, giọng nói vẫn thản nhiên:
“Tự ngươi vén đi. Nếu không thấy khó chịu thì cứ che cả đêm cũng được.”
Thái độ của Mạnh Chiêu không khiến Thanh Anh ngạc nhiên. Nghe nói hắn vốn không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng bị Mạnh phu nhân ép phải nhận thiếp.
Trước khi vào cửa, Vương ma ma đã căn dặn Thanh Anh rằng từ sau khi gãy chân, tính tình đại công tử có phần kỳ quái, bảo nàng nhẫn nhịn nhiều hơn.
Nếu đêm tân hôn hắn không chủ động, Thanh Anh phải biết cách chiều chuộng, nhất định phải viên phòng trong đêm nay.
Không muốn chịu bí bách cả đêm, Thanh Anh tự tay vén khăn che mặt.
Thấy Mạnh Chiêu đang nằm nghiêng trên giường, kéo chăn đắp kín đôi chân, chuẩn bị đi ngủ, nàng liền xoay người đi đến bàn, rót một ly rượu đầy.
Nàng cầm ly rượu quay lại, dịu dàng nói:
“Đại công tử, đây là rượu thuốc ủ từ nhiều dược liệu quý, phu nhân dặn ngài uống trước khi ngủ để giúp lưu thông khí huyết.”
Mạnh Chiêu làm ngơ, kéo chăn cao hơn, từ từ nằm xuống.
Thanh Anh vẫn kiên trì thuyết phục:
“Đại công tử, đây là lời phu nhân dặn dò. Ngài không uống, ta cũng khó ăn nói với phu nhân. Đại công tử…”
Mạnh Chiêu cau mày vì Thanh Anh nói nhiều, liền giật lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
Sau đó, hắn nhét chiếc ly trống vào tay nàng, lạnh giọng:
“Lui ra, đừng làm phiền ta.”
Uống xong, Mạnh Chiêu xoay người ngủ thẳng.
Thanh Anh lui ra, đứng yên lặng, ánh mắt cúi xuống, ngoan ngoãn không tiến thêm bước nào khi chưa được sai bảo.
Nến đỏ nhỏ lệ, bóng sáng lay động.
Một khắc sau, trên giường bỗng truyền đến tiếng rêи ɾỉ đè nén.
Thanh Anh ngước nhìn về phía giường, thấy Mạnh Chiêu sắc mặt ửng đỏ, mồ hôi vã đầy trán. Chăn đã bị hắn hất tung, thân thể khẽ co giật, dường như rất khó chịu.
Nắm chặt khăn tay, Thanh Anh hơi lo lắng, nàng liều mình tiến lên, không nói hai lời liền cởi áo của Mạnh Chiêu.
Chỉ trong chốc lát, quần áo đã bị lột sạch, để lộ thân hình cường tráng, săn chắc của hắn.
Mạnh Chiêu nhíu mày, che phần thân đang căng cứng, giọng khàn khàn trách:
“Ngươi làm gì vậy? Lui ra!”
“Đại công tử, xin đắc tội. Phu nhân dặn ta đêm nay nhất định phải cùng ngài viên phòng.”
Thanh Anh nhặt lấy dải lưng, quấn quanh cổ tay trái của Mạnh Chiêu, trói vào khung giường. Sợ hắn giãy giụa thoát ra, nàng còn buộc chặt thêm một nút thắt.
Dùng xong một dải lưng, nàng lập tức cởi đai áo của mình, trói tiếp cổ tay còn lại của hắn vào khung giường bên kia.
Đôi chân tàn phế của Mạnh Chiêu không có sức, việc cử động đã khó khăn, nên nàng không cần phí thêm dây để buộc chân hắn.
Thanh Anh bắt đầu cởi áo, từng lớp rơi xuống đất.
Chẳng mấy chốc, thân hình mềm mại uyển chuyển hoàn toàn phơi bày trước mắt.
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương