Thị Thiếp Xung Hỷ

Chương 3: Thành hôn

Trước Sau

break
Nghe nói còn một cô nương phù hợp, Mạnh phu nhân lập tức bảo Vương ma ma kể rõ ràng.
Vương ma ma liền thuật lại chuyện về Thanh Anh:
“Cô nương đó tên Thanh Anh, mười bảy tuổi, dung mạo xinh đẹp, bán điểm tâm ở đầu phố Doanh Hoa phía tây, được mệnh danh là ‘Điểm tâm Tây Thi’. Vì vẻ đẹp hơn người, nàng thường bị đám con cháu nhà giàu trêu ghẹo. Mấy ngày trước, có một công tử lêu lổng đến quầy hàng quấy rối. Phụ thân nàng ra mặt bảo vệ nên xảy ra xung đột, cuối cùng bị vu oan trộm cắp và bị nhốt vào đại lao.”
Nghe đến đây, ánh mắt Mạnh phu nhân lóe lên, liền ra lệnh:
“Chuẩn bị xe, ta muốn đích thân đến nói chuyện với nàng.”
Mạnh phu nhân cùng Vương ma ma đến phố Doanh Hoa, qua rèm xe nhìn thấy Thanh Anh đang bận rộn trước quầy.
Bà sai Vương ma ma mua hết điểm tâm trên quầy và đưa Thanh Anh sang trà lâu đối diện gặp mình.
Tại trà lâu.
Mạnh phu nhân nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chén xuống, vừa lúc Vương ma ma dẫn Thanh Anh vào.
Bà không bày vẻ cao sang, chỉ tay mời Thanh Anh ngồi. Quan sát dung nhan thanh tú của nàng, bà thở dài:
“Khuôn mặt này quả thật xinh đẹp động lòng người. Lễ vật tăng gấp đôi, thành một trăm lượng bạc.”
Thanh Anh đã nghe Vương ma ma đề cập từ sáng, nhưng nàng không muốn làm thiếp cho nhà giàu, chỉ mong cưới một người chất phác để sống yên bình.
Nàng nhẹ nhàng từ chối:
“Đa tạ phu nhân nâng đỡ, nhưng Thanh Anh không quen với quy củ nhà giàu, chỉ muốn sống cuộc đời giản dị.”
“Đừng vội từ chối. Ta thêm một điều kiện.”
Mạnh phu nhân nhìn nàng nói:
“Nếu ngươi đồng ý vào Mạnh gia, sau khi viên phòng với con trai ta, ta sẽ cứu cha ngươi ra khỏi đại lao.”
Cha…
Nghe nhắc đến phụ thân, nét mặt Thanh Anh liền thay đổi.
Nàng không quan tâm đến lễ bạc, nhưng điều kiện cứu cha quá hấp dẫn.
Vốn là người hiếu thuận, lòng Thanh Anh dao động.
“Phu nhân, có thể cho ta thời gian suy nghĩ? Dù sao đây là chuyện cả đời, không thể xem nhẹ.”
“Được, ta cho ngươi ba ngày.”
Mạnh phu nhân bảo nàng cân nhắc kỹ, ba ngày sau sẽ cho người đến lấy câu trả lời.
Nhưng ba ngày trôi qua, Thanh Anh vẫn chưa quyết định.
Khi thêm ba ngày nữa trôi qua, mà ngày lành đã gần kề, Mạnh phu nhân mất kiên nhẫn, tự mình đến hỏi kết quả.
Hai ngày sau, Thanh Anh bước vào Mạnh phủ lộng lẫy.
Quả đúng như Mạnh phu nhân dự đoán, nàng đã đồng ý.
Giữa việc cưới hay không, Thanh Anh do dự rất lâu.
Làm thiếp cho một người tàn phế, phải cúi mình cả đời.
Xuất thân bần hàn, không có chỗ dựa, nàng biết rõ một khi đại công tử Mạnh gia cưới chính thê, ngày tháng của mình sẽ càng gian nan.
Bước vào cửa Mạnh gia, đời nàng chẳng còn gì đáng mong đợi, chỉ có thể sống mòn trong căn nhà rộng lớn này, bên cạnh một người đàn ông tàn tật.
Thanh Anh từng do dự, nhưng khi nhìn túi tiền trên tay và đứa em trai năm tuổi – ŧıểυ Thanh Hà – ngây thơ ôm chầm lấy nàng, nũng nịu hỏi:
“Tỷ tỷ, đã một tháng rồi, cha đi đâu mà chưa về? Tối qua, mẹ còn mơ thấy cha, cứ gọi tên cha mãi thôi.”
Mũi Thanh Anh cay cay, mắt đỏ hoe, lòng quyết tâm lập tức tan vỡ.
Nàng xoa đầu em trai, nghẹn ngào nói:
“Cha đi xa thăm người thân, vài ngày nữa sẽ về.”
Cha bị bắt cũng vì nàng.
Giờ đây có cơ hội cứu cha, nàng không thể bỏ lỡ. Vì vậy, Thanh Anh chấp nhận gả đi để xung hỉ.
Ngày lành đã đến.
Thanh Anh khoác áo hồng nhạt, được gia nhân Mạnh gia khiêng vào phủ bằng kiệu nhỏ.
Lễ cưới của thiếp không có nghi thức bái đường, chỉ đãi tiệc đơn giản rồi xem như xong.
Thiếp không thể đội khăn voan đỏ, Thanh Anh chỉ che mặt bằng khăn lụa hồng, ngồi ngay ngắn trên giường chờ Mạnh Chiêu đến vén khăn.
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường

Báo lỗi chương