Mạnh Chiêu bất tỉnh được gia nhân đưa về phủ Mạnh sau khi nhận tin.
Qua tay đại phu cứu chữa, Mạnh Chiêu tỉnh lại. Ngoại trừ vài vết trầy xước nhẹ ở lưng, ngực và cánh tay, sức khỏe nhìn chung không đáng lo ngại.
Chỉ là đôi chân dài, rắn rỏi kia đã hoàn toàn bị phế.
Từ đó, Mạnh Chiêu không thể đứng dậy bước đi, chỉ có thể sống dựa vào chiếc xe lăn bằng gỗ do thợ thủ công chế tạo.
Mạnh phu nhân không thể chấp nhận việc đứa con trai trưởng mà mình luôn kiêu hãnh giờ đã thành phế nhân. Nàng tìm đủ danh y để chữa trị, ngày đêm mơ tưởng có thể khiến hắn đứng dậy lần nữa.
Thế nhưng thực tế lại vô cùng tàn nhẫn. Các đại phu rời đi, ai nấy đều lắc đầu thở dài, nói rằng đôi chân của Mạnh Chiêu tám phần là vô phương cứu chữa. Một thiếu niên tài giỏi như vậy lại ra nông nỗi này, quả thực đáng tiếc.
Thất vọng trước thuốc men, Mạnh phu nhân đành tìm kiếm phương pháp khác. Nàng thường xuyên đến miếu và đạo quán để cầu nguyện thần linh phù hộ.
Cách đây không lâu, khi đến đạo quán thắp hương cầu phúc, Mạnh phu nhân đã nhờ bà đồng gieo quẻ cho Mạnh Chiêu.
Quẻ tượng cho thấy vấn đề liên quan đến nhân duyên.
Sau khi tính toán bát tự, bà đồng khuyên Mạnh phu nhân tìm một cô nương sinh vào giờ mão, ngày mão, tháng mão, năm mão để xung hỉ. Chỉ cần viên phòng vào ngày lành, có thể trừ bỏ tà khí quanh thân.
Bà đồng còn chọn ngày cát tường—mười ngày sau—nói rằng viên phòng vào hôm đó sẽ linh nghiệm nhất.
Đôi mắt vốn đã ảm đạm của Mạnh phu nhân bỗng sáng rỡ. Nàng cảm tạ bà đồng, dâng hương tiền rồi vội vã trở về. Sau đó, lập tức sai bà Vương tìm một cô nương có ngày sinh phù hợp.
Dù không thể chắc chắn lời bà đồng nói là thật, nhưng chỉ cần có chút hy vọng giúp con trai đứng dậy, Mạnh phu nhân nhất định phải thử.
Kể từ khi đôi chân tàn phế, Mạnh Chiêu dần trở nên u uất, ít khi ra ngoài.
Hắn thường nhốt mình trong phòng, hoặc ngồi bên cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào vườn hoa quý trong sân, không nói lời nào, chỉ ngơ ngẩn như thế.
Bóng dáng cô độc, tiều tụy của hắn khiến Mạnh phu nhân đau lòng khôn xiết.
Từng là một công tử tuấn tú, nổi bật giữa đám đông, khiến bao thiếu nữ phải ngoái đầu nhìn.
Giờ đây, dù đi đâu cũng phải có người đẩy đi, chẳng khác gì phế nhân. Ai lại chịu nổi điều đó?
Ba ngày sau, bà Vương đưa ba cô nương phù hợp với yêu cầu về phủ Mạnh.
Ánh mắt Mạnh phu nhân lướt qua ba người đứng trước mặt, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
“Bà Vương, cả ba người này đều sinh vào giờ mão, ngày mão, tháng mão, năm mão sao?”
Bà Vương vội gật đầu: “Đúng vậy. Đều có giấy chứng nhận của quan phủ.”
Mạnh phu nhân đành nhíu mày, lần nữa quan sát ba người trước mặt.
Người thứ nhất là bé gái ba, bốn tuổi, đôi mắt to tròn, ngây thơ vô tội. Chắc hẳn còn chưa hiểu vì sao mình bị đưa đến đây.
Mạnh phu nhân lắc đầu: “Quá nhỏ, không thể viên phòng. Đưa về đi.”
Tiếp theo là người thứ hai—một bà lão năm, sáu chục tuổi, tóc bạc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, trông còn già hơn cả Mạnh phu nhân.
Bà lão cười để lộ mấy chiếc răng thưa thớt, nịnh nọt nói: “Phu nhân, ta đã gả ba đời chồng, kinh nghiệm phong phú. Nhất định sẽ hầu hạ công tử chu đáo.”
Mạnh phu nhân vội che miệng, cố nén cảm giác buồn nôn. Nàng phất tay ra lệnh: “Người đâu, đưa ra ngoài!”
Còn lại người cuối cùng là một thiếu nữ cao ráo, khoảng chừng mười sáu tuổi, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt nhưng cũng tạm coi là thanh tú, miễn cưỡng chấp nhận được.
Mạnh phu nhân hỏi: “Ngươi thực sự sinh vào giờ mão, ngày mão, tháng mão, năm mão sao?”
Thiếu nữ nháy mắt đưa tình, vân vê khăn tay, e thẹn đáp: “Phu nhân yên tâm, nô gia nhất định hầu hạ công tử chu đáo.”
Dù khoác lên vẻ ngoài nữ nhân, giọng nói the thé như vịt đực của hắn khiến Mạnh phu nhân giật mình, cả người như bị sét đánh.
Đây là nam nhân sao?
Mạnh phu nhân nhìn chằm chằm vào cổ hắn, phát hiện đúng là có yết hầu.
Nàng lạnh giọng hỏi: “Bà Vương, sao ngươi lại đưa nam nhân đến đây?”
Bà Vương sợ hãi quỳ xuống xin tội: “Phu nhân tha mạng! Lão nô tuổi cao mắt kém, nhìn lầm mất rồi. Hắn quả thật sinh đúng bát tự. Lại mặc trang phục nữ nhân, dáng vẻ thanh tú nên lão nô mới đưa về.”
Mạnh phu nhân day trán, bất lực hỏi: “Chẳng lẽ cả thành An Dương chỉ có ba người này thôi sao?”
Bà Vương chần chừ giây lát, khẽ nói: “Sáng nay, lão nô còn tìm thấy một người nữa. Chỉ là cô nương đó vừa nghe làm thiếp liền từ chối thẳng thừng. Thời gian gấp rút, lão nô không kịp thuyết phục nên đành đưa ba người này về trước.”
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường